“Không , rành đường ở đây. Lát nữa tìm thấy mất công tìm nữa.”
Phó Tuyết Dạ ngẩng đầu trời: “Cũng còn sớm nữa. Nếu thấy thì cứ bờ suối tập hợp, lát nữa chúng qua đó bắt cá.”
“Hay là bờ suối bắt cá , bên đó nhiều đồ ăn, thực vật cũng nhiều hơn,” Chử Tu gợi ý. Cậu ở cùng Phó Tuyết Dạ, nhưng còn nhiệm vụ trông chừng .
Lỡ về thì phiền to.
Phó Tuyết Dạ cau mày Chử Tu chằm chằm.
Anh luôn cảm thấy Chử Tu hôm nay gì đó lạ.
“Cậu chuyện gì đúng ?”
Chử Tu nhíu mày: “ thì chuyện gì chứ.”
“Trông lạ lắm.”
“ chỉ là... chỉ là nghĩ đến chuyện chương trình sắp kết thúc, thấy bực bội thôi.”
Lời nửa thật nửa giả, nhưng Phó Tuyết Dạ tin.
“Ừm,” cúi đầu xuống đất, khe khẽ , “ cũng .”
Chử Tu kinh ngạc .
“Cậu bực cái gì? Cậu cũng rời ?”
“Cậu nghĩ xem,” nửa câu nuốt ngược trong, “Thôi, tiếp tục tìm đồ .”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Này, năng nửa vời thế?”
“Không gì.”
“Mẹ kiếp, thì cho hết chứ, lấp lửng thế là ? Cậu thấy cái gì?”
“Cậu nghĩ Ngu Xu sẽ chọn một trong chúng ?”
“À, chuyện ?”
Chử Tu bực bội đá mạnh đám lá khô đất, tay cầm cành cây cũng vung loạn xạ cây bên cạnh.
“ cũng .” Đây cũng là vấn đề phiền Chử Tu bấy lâu nay.
Chử Tu nghĩ thì sẽ nghĩ nữa, vì , cứ mãi luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đó chỉ khiến bản dậm chân tại chỗ, chẳng gì nên hồn.
“Cậu hỏi những khác ?” Phó Tuyết Dạ hỏi.
“Đương nhiên là , mới thèm hỏi. Cậu hỏi ?”
“Chưa.”
“ thấy đây nhiều như . Sao thế? Cậu lo lắng lắm ?”
Chử Tu bộ dạng của Phó Tuyết Dạ mà thấy lạ lẫm vô cùng.
Cậu phá lên ha hả, như thể đang chế nhạo .
chính cũng , chẳng tư cách gì để Phó Tuyết Dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-307.html.]
Cậu và , cũng giống như mà thôi.
“Thôi, cứ để cô tự lựa chọn , cho cô thời gian,” Chử Tu bỗng về phía xa, nơi Ngu Xu, “Dù cũng chẳng còn bao lâu nữa, chỉ vài ngày thôi.”
“Ừ, còn mấy ngày nữa,” Phó Tuyết Dạ lẩm bẩm.
“Chọn ai cũng , miễn Đoạn Tiểu Quang! Mà thôi, với Bạc Viễn Sơn cũng , mới là hợp với Ngu Xu nhất,” quả quyết.
Lời của Chử Tu hiểu khiến tâm trạng Phó Tuyết Dạ nhẹ nhõm hơn.
Chử Tu liếc Phó Tuyết Dạ: “Không ngờ cũng lúc thế . Nhìn đấy, ngày thường im im mà trong bụng nghĩ nhiều phết nhỉ?”
Phó Tuyết Dạ im lặng.
Sớm thế hỏi.
Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật nên tâm tư của mới trở nên nhạy cảm lạ thường.
Có nhiều suy nghĩ mà tỏ cùng ai, cũng thể hỏi Ngu Xu, tạo áp lực cho cô.
Điểm , và những khác đều giống .
Tất cả đều đang chờ đợi quyết định của Ngu Xu, ai ép cô lựa chọn.
Càng về cuối, càng vững vàng.
Nắm chặt đôi tay bằng dang rộng đôi tay.
Có những thứ dù bạn cố gắng nắm giữ thế nào cũng , nhưng khi bạn dang rộng vòng tay, thứ bạn khi tự tìm đến.
Thực Phó Tuyết Dạ định đợi đến cuối bữa tiệc sinh nhật tối nay mới cho Ngu Xu .
Sinh nhật của , chỉ ở bên Ngu Xu, nên cho ai khác.
Đón sinh nhật cùng thích, đó là điều tuyệt vời nhất.
Anh cũng Ngu Xu vui lòng, dù chỉ là những món ăn đơn giản, cũng tìm bằng cho cô.
Còn suy nghĩ của Chử Tu thì đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần là điều Ngu Xu , đều sẽ , chỉ cần Ngu Xu vui, gì cũng .
Dù ghen tuông, đố kỵ.
Cậu vẫn Ngu Xu vui vẻ.
nếu, cuối cùng Ngu Xu chọn , lẽ sẽ thể chấp nhận . Bởi chỉ , hạnh phúc của Ngu Xu là do chính tay mang .
Những khác, đều yên tâm. Giống như ngay từ đầu, cảm thấy ai thể chăm sóc Ngu Xu bằng . Cậu vô cùng tự tin bản , và sẵn sàng bất cứ điều gì để Ngu Xu vui.
Dù trong lòng , những việc thể , những khác dường như cũng thể.
Cậu rõ điều đó, nhưng đối mặt. Cũng chính vì lý do mà luôn ghen tuông, luôn khó chịu, luôn bám riết lấy Ngu Xu, cố gắng hết sức để thể hiện bản .
...
Trời tối hẳn, họ mới chuẩn về.