Doãn Mân cảm thán: “Trời, là may mắn quá .”
Mạnh Nhiên Nhiên liếc Phó Tuyết Dạ: “Thật là nhờ hai bạn nam kinh nghiệm hơn thôi, nhưng đúng là may mắn thật. Không ngờ tổ chương trình giúp đỡ chút nào.”
Doãn Mân đồng tình: “ đó, hôm qua em còn tưởng tổ chương trình sẽ cho đến cứu chúng cơ. Anh Tiểu Quang bảo mà em còn tin. Chẳng đội còn xoay xở thế nào.”
Doãn Mân và Mạnh Nhiên Nhiên rôm rả trò chuyện một lúc, những khác đều im lặng.
Ngu Xu bên cạnh gà gật, còn Chử Tu thì lười nhác nghịch một đóa hoa, vẻ mặt chán chường thấy rõ.
Bông hoa tay là do Ngu Xu hái về. Bông hoa cài bên tai cô lúc biến mất, chẳng rơi từ lúc nào.
Chử Tu ngáp một cái.
Doãn Mân sang , ngập ngừng hỏi: “Anh tên là Chử Tu đúng ạ?”
Chử Tu nhướng mày, thờ ơ liếc cô.
“Ừ.”
“Em thấy vẻ rành về sinh tồn nơi hoang dã, từng kinh nghiệm ạ?”
Câu của Doãn Mân rõ ràng là đang khen Chử Tu, nhưng nét mặt chẳng hề đổi: “Cũng tàm tạm. Thỉnh thoảng thám hiểm với bạn bè.”
Doãn Mân vẻ hứng thú với chủ đề : “Thám hiểm ạ? Là thám hiểm kiểu gì thế ?”
Chử Tu liếc cô một cái, buông một câu bâng quơ: “Thám hiểm nhà ma.”
“Thật ạ?” Doãn Mân tỏ vẻ hoảng sợ.
“Giả.” Chử Tu nhếch mí mắt, dường như thấy khó tin nổi vì cô gái tin một chuyện như .
[Cười c.h.ế.t mất, Chử Tu đúng là cây hài của chương trình . Rõ ràng hề cố chọc , nhưng lời mắc thế .]
[ tin sái cổ vụ thám hiểm nhà ma đấy, nãy còn đang nghĩ mà kích thích thế.]
[Trước cứ tưởng chỉ độc miệng với Ngu Xu, hóa là đối xử với ai cũng .]
[Doãn Mân troll đến hình luôn kìa.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-27.html.]
Ngu Xu vốn sắp ngủ gục đầu gối, đến đây liền mơ màng ngước Chử Tu, lười biếng : “Chử Tu, chỉ giỏi nhăng cuội.”
Chử Tu hừ một tiếng.
Anh ngập ngừng một lát, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Là thám hiểm ngoài trời. từng đến Mạc Hà và Shangri La , những kỹ năng sinh tồn đều là bắt buộc . Hoàn cảnh ở những nơi đó còn khắc nghiệt hơn đây nhiều.”
Nói xong, liếc Ngu Xu một cái.
Đôi mắt cô chỉ hé một nửa, trông như sắp ngủ gật đến nơi.
Chử Tu chút cạn lời. Con heo ngốc đúng là lười ngốc.
Ánh mắt Doãn Mân Chử Tu chút đổi: “Anh đỉnh thật đó.”
Chử Tu mấy để tâm: “Bình thường thôi.”
Doãn Mân tiếp lời: “Em là một blogger ẩm thực, em vẫn luôn trải nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Em xem mấy chương trình ẩm thực mà tìm nguyên liệu trong điều kiện khắc nghiệt chế biến thành món ngon, nên em cũng thử một .”
Mạnh Nhiên Nhiên xen : “Em cũng xem . Trước khi đến đây em cũng tìm hiểu qua, chỉ là nơi vẻ giống với tưởng tượng của em lắm.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Phó Tuyết Dạ phân tích: “Hòn đảo lớn, tài nguyên đảo cũng khá phong phú, độ nguy hiểm cao. Tổ chương trình chọn nơi cũng lý do cả. Hôm nay quan sát một chút, nguồn nước ngọt và rau củ đều đủ dùng, chỉ thiếu lương thực chính và thịt thôi. Động vật ở đây chủ yếu là các loài chim.”
Phó Tuyết Dạ bắt đầu phổ cập kiến thức. Mạnh Nhiên Nhiên lắng chăm chú, còn Doãn Mân khi thấy nhiều như cũng sang với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Trong vật tư tổ chương trình cung cấp một ít tinh bột, chắc đủ ăn một hai ngày. đoán sẽ cơ hội để nhận thêm vật tư, lẽ sẽ liên quan đến việc nhiệm vụ.”
Doãn Mân reo lên: “Nếu thì quá.”
Mạnh Nhiên Nhiên mỉm : “Thật bữa tối nay của chúng thịnh soạn . Nếu ngày nào cũng ăn như thế thì em mãn nguyện lắm.”
Quả thật, bữa tối hôm nay của họ phong phú.
Ngu Xu lấy hai gói mì của nấu một nồi mì gói hải sản. Chử Tu thì xuống biển mò một ít hải sản tươi rói, nấu cùng mì khiến nước dùng ngọt thơm vô cùng. Mấy họ đến cả nước canh cũng húp sạch.
Cộng thêm các món khác, ai nấy đều ăn no căng.
Trái cây thì cứ ăn thoải mái.