“Muốn ăn cái gì? Chỉ chọn một.”
Doãn Mân chút cạn lời: “Tùy.”
Câu trả lời khó Chử Tu.
Cả hai món đều để dành cho Ngu Xu, chẳng cho Doãn Mân cái nào cả. để cô chịu hợp tác nhiệm vụ, đành cho cô một món. Vậy mà cô bắt chọn, bảo chọn thế nào đây?
Chử Tu gãi đầu, nhíu mày lấy thanh Snickers đưa cho cô: “Cho cô đấy, ăn xong chúng mau.”
Thấy bộ dạng như đang cắt một miếng thịt của , Doãn Mân cũng hết lời để .
“Thôi, ăn nữa.”
Chử Tu gằn giọng: “Không ăn cũng giở quẻ.”
Doãn Mân đáp: “Anh quản .”
Thấy cô sớm nắng chiều mưa, Chử Tu cũng nổi cáu. Anh chẳng buồn dỗ dành nữa, cùng lắm thì tự tìm rương báu, xem nhiệm vụ nào một .
“Được thôi, đây, cô cứ ở đây mà nghỉ ngơi.”
Nói xong, Chử Tu bỏ mặc cô bước .
Doãn Mân mở to mắt: “Này!”
Chử Tu hề đầu .
Doãn Mân hét lên: “Chử Tu! Anh thật sự một ?”
Chử Tu trả lời, sải bước nhanh về phía .
Doãn Mân cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Cô ngờ Chử Tu dứt khoát đến . Cô quanh, bực bội đá mạnh đám lá khô đất, nhíu mày suy nghĩ vài giây cuối cùng vẫn đuổi theo: “Anh đợi với.”
Doãn Mân gọi đuổi theo Chử Tu.
Chử Tu quá nhanh, cô chạy một lúc lâu, vất vả lắm mới thấy bóng dáng .
Chử Tu đang yên bất động. Cô cứ ngỡ đang đợi nên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới.
“Chử Tu.”
Cô cất tiếng gọi Chử Tu lườm một cái: “Đừng chuyện.”
Lúc Doãn Mân mới nhận , hóa Chử Tu đang đợi cô.
Cách đó xa, Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ đang cầm một chiếc rương, vui vẻ.
Phó Tuyết Dạ lấy khăn giấy trong túi lau mồ hôi cho Ngu Xu. Anh gì mà Ngu Xu chỉ đỏ mặt gật đầu.
Hóa nãy giờ Chử Tu đây là để họ.
Doãn Mân lén quan sát sắc mặt của Chử Tu, tâm trạng lúc chắc chắn tệ nên gì thêm.
Nhìn một lúc lâu, Chử Tu vẫn cứ im lặng như thế.
Doãn Mân khẽ hỏi: “Chúng qua đó ?”
Chử Tu đáp: “Đi thôi.”
Anh dùng hành động để trả lời cô. Anh ý định qua đó, mà là chuẩn rời .
Doãn Mân chút khó hiểu.
Tại thấy Ngu Xu mà qua chào hỏi đôi câu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-255.html.]
Thế là cô theo và hỏi thắc mắc trong lòng.
“Qua đó gì?” Chử Tu gắt gỏng.
Doãn Mân : “Nói vài câu, chào hỏi một tiếng, ?”
Chử Tu đáp: “Không .”
Doãn Mân dừng bước: “Được thôi.”
Chử Tu liếc cô một cái: “Cô theo gì?”
Doãn Mân : “ đổi ý , sẽ giúp nhiệm vụ.”
Chử Tu hừ một tiếng: “Chẳng cô ý đồ gì nữa, cần, tự .”
Doãn Mân : “Cần gì thế, giúp thì sẽ nhanh hơn mà.”
Chử Tu hỏi: “Có điều kiện gì?”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Doãn Mân đáp: “Không điều kiện gì cả, tự nguyện.”
Chử Tu cô với ánh mắt tin tưởng.
Anh còn kịp gì, Doãn Mân reo lên: “ thấy rương báu !”
Sắc mặt Chử Tu lập tức đổi: “Ở !”
...
Thật , Phó Tuyết Dạ phát hiện Chử Tu và Doãn Mân từ .
Ban đầu để ý, nhưng lúc Doãn Mân chạy đến gây tiếng động nên thấy. vì họ gần, cũng giả vờ như , cũng cho Ngu Xu.
Vận may của và Ngu Xu thể là , nhưng cũng hẳn là tệ.
Tuy nhiệm vụ trong các rương báu họ gặp đều phù hợp lắm, nhưng tốc độ tìm rương của họ cực kỳ nhanh.
Chẳng mấy chốc họ thể tìm một chiếc rương mới.
Tính cả mấy cái đó, bây giờ họ tìm chiếc rương thứ năm.
Mặc dù ba cái đầu tiên dùng , cái thứ ba cho khác, đến cái thứ tư mới thật sự nhận một tấm thẻ hẹn hò.
Nói cách khác, họ mới chỉ thành hai nhiệm vụ.
Đây là chiếc rương thứ năm, nhiệm vụ đơn giản.
Họ thành nó một cách dễ dàng.
Mở rương , bên trong là một tấm thẻ vận mệnh màu vàng.
Ngu Xu : “Anh xem .”
Tâm trạng Phó Tuyết Dạ lúc bình tĩnh. Sau khi trải qua những chuyện đó, dù bốc tấm thẻ tệ đến cũng thể ảnh hưởng đến tâm trạng của .
Anh đưa tay lấy tấm thẻ vận mệnh , vẻ mặt chút biểu cảm, đó liếc Ngu Xu.
“Thế nào?” Ngu Xu đoán gì từ vẻ mặt của . Anh cầm thẻ khá cao nên cô thấy đó gì, đành hỏi.
Phó Tuyết Dạ đáp: “Có thể yêu cầu một món quà từ vị khách mà ngưỡng mộ.”
Ngu Xu ngẩn .
Phó Tuyết Dạ Ngu Xu chớp mắt, nhẹ giọng : “Tấm thẻ , cho nhé.”
“Được... Được ạ, tấm thẻ cho , cái đương nhiên thể cho .”