Khi Mỹ Nhân Hệ Tâm Cơ Lạc Vào Show Hẹn Hò Sinh Tồn - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:31:36
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

tiếng “ừ” dường như cũng mang theo ấm, còn lạnh như băng giống .

 

Đây đầu tiên Mạnh Nhiên Nhiên cảm giác .

 

Mỗi Phó Tuyết Dạ và Ngu Xu trò chuyện, cô kìm mà suy nghĩ miên man. Đây lẽ chính là cảm giác ghen tị và đố kỵ.

 

Mạnh Nhiên Nhiên chỉ rời khỏi nơi ngay lập tức.

 

Bởi vì dù Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ gì, cô vẫn thể cảm nhận bầu khí đặc biệt giữa hai họ.

 

dậy, thấy mấy của đội nhà cây đang ăn tối.

 

đang thực sự ăn chỉ một Doãn Mân.

 

Chử Tu, Đoạn Tiểu Quang và Đỗ Hi Duyệt đều chỉ cầm d.a.o nĩa mà động đũa, mắt thì cứ chằm chằm về phía họ.

 

Nhà cây cách chỗ họ một , ngăn cách bởi một tấm kính lớn. Từ bên ngoài trong rõ, và ngược chắc cũng .

 

Trực giác mách bảo Mạnh Nhiên Nhiên rằng, tất cả bọn họ đều đang Ngu Xu.

 

 

Ăn tối xong, Ngu Xu rửa tay, còn Bạc Viễn Sơn thì thu dọn đồ đạc.

 

Mạnh Nhiên Nhiên nhân cơ hội với Phó Tuyết Dạ: “Em qua đợi nhé.”

 

Phó Tuyết Dạ gật đầu.

 

Mạnh Nhiên Nhiên quanh, đúng lúc thấy Đoạn Tiểu Quang từ nhà cây , nhưng dường như thấy cô. Mạnh Nhiên Nhiên rảo bước nhanh hơn, chạy đến chỗ hẹn với Phó Tuyết Dạ để đợi .

 

một gốc cây, những ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo. Lòng cô khỏi thấp thỏm, đầu óc rối bời, lát nữa nên gì với Phó Tuyết Dạ.

 

Cô cứ cúi đầu mãi nên hề để ý rằng Đoạn Tiểu Quang và Ngu Xu đang ở ngay phía xa. Đến lúc cô ngẩng lên thì họ mất .

 

Bầu trời vẫn tối hẳn. Mặt trời lặn xuống đường chân trời, để những vệt nắng cuối ngày lộng lẫy bao trùm cả khu rừng. Cơn gió thổi qua mang theo chút se lạnh.

 

Mạnh Nhiên Nhiên kéo chặt chiếc áo khoác lông , đảo mắt quanh một lúc cuối cùng cũng thấy bóng dáng Phó Tuyết Dạ.

 

chắc chắn Phó Tuyết Dạ sẽ cho leo cây, nhưng khi thấy , Mạnh Nhiên Nhiên vẫn thể nào yên lòng . Vậy mà khi xuất hiện, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.

 

Mạnh Nhiên Nhiên đột nhiên nhận , hình như cô thực sự thích Phó Tuyết Dạ mất .

 

Trên , chỗ nào cũng là điểm sáng chói lọi.

 

Thông minh, ưu tú, trai, khiến ngưỡng mộ đáng tin cậy.

 

Dường như từ ngữ nhất đều thể dùng để miêu tả , ngay cả cái tên cũng đến mức khiến ao ước.

 

Mạnh Nhiên Nhiên cảm thấy mấy bạn trai đây của , chẳng ai thể sánh bằng một góc của Phó Tuyết Dạ.

 

Trước đây, điểm duy nhất của Phó Tuyết Dạ trong lòng cô chính là quá thẳng tính, hiểu lãng mạn. Cô nghĩ nếu hai thật sự tiến tới, lẽ sẽ chẳng bao giờ đoán tâm tư của con gái, lãng mạn, cũng chẳng chăm sóc khác.

 

Thế nhưng, mấy ngày nay, cô chứng kiến từng hành động, từng cử chỉ tinh tế của Phó Tuyết Dạ dành cho Ngu Xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-174.html.]

 

Cô mới nhận , hóa , mà là đây mà thôi.

 

Vẻ dịu dàng vô tình để lộ mặt Ngu Xu càng khiến thêm quyến rũ.

 

Mọi thứ thuộc về đều hấp dẫn cô.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

 

Đó cũng là lý do tại , dù rõ Phó Tuyết Dạ thích mà thích Ngu Xu, cô vẫn cố chấp chịu từ bỏ.

 

Giá như cô cũng thể nhận sự dịu dàng của Phó Tuyết Dạ thì mấy.

 

“Anh đến .”

 

Dường như lâu lắm ở riêng với Phó Tuyết Dạ như thế .

 

Mạnh Nhiên Nhiên bất giác hoài niệm những ngày đầu tiên khi mới đặt chân lên đảo.

 

Phó Tuyết Dạ gật đầu: “Ừ, chuyện gì thì em .”

 

Mạnh Nhiên Nhiên ngẫm nghĩ một lát: “Chúng chuyện ?”

 

“Được.”

 

“Vậy phía bờ biển nhé.”

 

 

Đoạn Tiểu Quang và Ngu Xu gần đến bờ Tây của hòn đảo.

 

Dọc đường , Đoạn Tiểu Quang luôn cẩn thận quan sát chân. Mỗi khi thấy đoạn đường nào khó , đều chậm hoặc dừng hẳn để nhắc nhở, chỉ sợ Ngu Xu vấp ngã.

 

cẩn thận, Ngu Xu vẫn giẫm một hòn đá ẩn lớp lá cây dày và suýt nữa thì trẹo chân.

 

“Hay là để cõng em ?” Đoạn Tiểu Quang lo lắng đề nghị.

 

“Không cần mà, sắp đến nơi ?”

 

“Ừ, nhưng em bộ lâu .”

 

“Có ? Tớ thấy mệt chút nào.”

 

“Mới ăn xong dạo một lát là , lâu quá sẽ mệt đó.”

 

“Không mệt , bây giờ tớ bộ khỏe hơn nhiều . Hồi sáng tớ cũng lâu, ban đầu Chử Tu còn tin nữa cơ.”

 

Nghe Ngu Xu nhắc đến Chử Tu, một tia u ám thoáng qua trong đáy mắt Đoạn Tiểu Quang. Anh mỉm : “Thể lực của em đúng là hơn nhiều , nhưng lâu vẫn sẽ mệt, ban ngày em cũng bận rộn cả ngày .”

 

“Ban ngày cũng bận lắm, tớ rèn luyện thể lực để thể giúp đỡ nhiều hơn, nếu thành gánh nặng của cả đội.”

 

Đoạn Tiểu Quang cưng chiều: “Em bao giờ là gánh nặng cả, em giúp nhiều việc .”

 

Ánh mắt Ngu Xu như thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở.

 

Loading...