“Em thì cả, chơi cũng vui .” Ngu Xu .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Bạc Viễn Sơn: “Vậy thì nghỉ sớm , đúng là còn sớm nữa.”
Phó Tuyết Dạ đột nhiên hỏi: “Em còn chơi nữa ?”.
Ngu Xu lắc đầu: “Thôi chơi nữa ạ, chắc cũng mệt .”
Chử Tu : “Vậy mấy về nhà cây .”
Phó Tuyết Dạ: “Anh chuyện với em.”
Anh Ngu Xu, cất lời ngay khi những khác định rời .
Mọi đều sững sờ.
Chử Tu cảnh giác hỏi: “Bây giờ tìm cô thì chuyện gì?”.
Bạc Viễn Sơn: “Có muộn quá , là để mai cũng .”
Ngu Xu: “Có chuyện gì ạ?”.
Đoạn Tiểu Quang: “Là về nhiệm vụ ?”.
Phó Tuyết Dạ: “Không , là chuyện riêng.”
“À? Vậy ạ.”
“Vậy chúng qua bên .”
“Ở đây ạ?”
“Qua bên .”
“Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ một góc riêng, những khác chỉ cách đó xa, tò mò dõi theo.
Hai tán cây, Phó Tuyết Dạ khéo léo chắn mặt Ngu Xu, che ánh từ những khác.
Ngu Xu ngước lên , “Sao thế?”
“Sáng mai cùng ngắm mặt trời mọc nhé?”
“Sáng mai ạ?”
“Ừm, thấy một cái thang gỗ bên cạnh nhà cây, thể trèo lên nóc nhà. Trên đó chỗ . Nếu em đồng ý, cùng em ngắm bình minh.”
Ánh trăng dịu dàng rót xuống vai hai .
Ngu Xu cảm nhận ánh mắt chăm chú vô cùng nghiêm túc.
“Anh cùng em ngắm bình minh.” Ngu Xu lặp lời .
Ánh mắt cô Phó Tuyết Dạ dường như chút đổi trong khoảnh khắc, gương mặt xinh thoáng ửng hồng e thẹn, nhưng vẻ ngượng ngùng chỉ riêng Phó Tuyết Dạ thấy .
Cô để ý thấy điểm thiện cảm của Phó Tuyết Dạ lên tới 55.
Con cao .
Hơn nữa, nó vẫn đang tăng đều mỗi ngày.
Chỉ mới chuyện vài phút mà tăng thêm vài điểm.
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua mốc 70.
“Ừm.” Phó Tuyết Dạ đáp.
Ngu Xu ngẫm nghĩ, “ mà, em sợ dậy nổi. Mấy giờ ạ?”
“Khoảng hơn bốn giờ, sẽ qua gọi em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-162.html.]
“Em ngủ chung với Hi Duyệt, liệu ồn đến ? Lỡ khác thấy thì ?”
“Anh sẽ nhẹ tay một chút, chắc .”
Ngu Xu liếc mắt về phía những khác, nhưng tầm Phó Tuyết Dạ chắn mất, chẳng ai thể thấy gì.
Phó Tuyết Dạ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Ngu Xu, hối thúc, cũng nhiều, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng cô.
“Em sợ gọi mà em tỉnh.” Ngu Xu lí nhí.
Phó Tuyết Dạ khẽ cong môi, giọng nhuốm vẻ cưng chiều dịu dàng, “Không , em dậy thì về phòng thôi.”
“Vậy ạ.” Cuối cùng Ngu Xu cũng đồng ý.
“Vậy quyết định thế nhé. Sáng mai sẽ qua gọi em, nếu dậy thì cùng ngắm bình minh, còn thì để .”
Ngu Xu ngẩng đầu với , “Vâng.”
“Thế tối nay em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng .”
“Nếu dậy , buổi sáng sẽ một bất ngờ cho em.”
“Bất ngờ gì ạ?”
“Sáng mai thức dậy em sẽ .”
Phó Tuyết Dạ cố tình úp mở.
Ngu Xu ngạc nhiên , đây giống chuyện mà Phó Tuyết Dạ sẽ , “Anh quá đáng thật. Nói như , tối nay em mất ngủ mất.”
Anh vươn tay xoa đầu cô, “Không .”
“ mà…”
“Đi thôi, chúng nên .”
Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , thì Phó Tuyết Dạ giờ đây chi chít lỗ thủng. Ánh của mấy tựa như thứ vũ khí sức xuyên thấu kinh , chỉ hận thể b.ắ.n thủng để cho Ngu Xu đang phía .
Trong lều, Ngu Xu và Đỗ Hi Duyệt cạnh .
Thường ngày Đỗ Hi Duyệt ngủ sớm, nhưng hôm nay cứ trằn trọc mãi, dường như đang chuyện gì phiền lòng.
Ngu Xu sớm mệt lử, nhưng tiếng động của Đỗ Hi Duyệt khiến cô thể để tâm, dù nhắm mắt mà vẫn chìm giấc ngủ .
Mãi mới mơ màng, Đỗ Hi Duyệt bỗng lên tiếng hỏi cô, “Trước khi đến đây, nghĩ đến chuyện sẽ hẹn hò với ai ?”
Ngu Xu mở mắt, lười nhác đáp, “Có nghĩ tới, nhưng tớ cũng nữa, cứ để chuyện thuận theo tự nhiên thôi.”
“Vậy còn bây giờ thì ? Cậu mục tiêu chắc chắn nào trong lòng ?”
“Chưa, tớ cũng nữa. Còn thì ?”
Đỗ Hi Duyệt xoay , đối mặt với Ngu Xu.
Bốn mắt , trong bóng tối, cả hai thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đối phương.
“Tớ cũng .”
Giọng cô chút chán nản và buồn bã.
Đây là đầu tiên cô để lộ dáng vẻ yếu đuối như , tuy rõ mặt nhưng vẫn thể cảm nhận cảm xúc của cô.
Ngu Xu vòng tay qua vai cô, “Không , chỉ cần những gì là , đều như cả mà.”
Đỗ Hi Duyệt sững .