Cô đầu : “Mọi cũng nhé, mai gặp .”
Phó Tuyết Dạ: “Ừm.”
Bạc Viễn Sơn : “Đêm nay cần gác đêm , ở đây chắc vấn đề gì, ngủ cả .”
Phó Tuyết Dạ kiên quyết: “Để gác đêm.”
Bạc Viễn Sơn : “Chỗ gần nhà cây, chắc là an .”
Phó Tuyết Dạ vẫn giữ ý định: “Không .”
Bạc Viễn Sơn liếc về phía ngôi nhà cây. Từ chỗ đống lửa trại thể xuyên qua lớp kính thấy tình hình bên trong.
Bạc Viễn Sơn nhiều nữa: “Vậy đổi ca với , gác nửa đêm .”
Phó Tuyết Dạ suy nghĩ một lát đáp: “Được.”
Bạc Viễn Sơn: “Vậy bốn tiếng nữa .”
Phó Tuyết Dạ: “Ừm.”
Ngu Xu và , gian bên ngoài liền trở nên yên tĩnh lạ thường.
Doãn Mân và Mạnh Nhiên Nhiên chui lều.
Cả hai cô gái đều những tâm tư của riêng .
Doãn Mân khẽ hỏi Mạnh Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, hứng thú với ai nhất thế?”
Mạnh Nhiên Nhiên giấu giếm, thẳng: “Tớ thấy Phó Tuyết Dạ khá .”
Doãn Mân: “ thật, Phó Tuyết Dạ ưu tú, chỉ thông minh mà khí chất cũng tuyệt.”
Mạnh Nhiên Nhiên: “Thế còn ?”
Doãn Mân: “Tớ , hình như tớ khá để ý đến Chử Tu, nhưng nghĩ thế nào.”
Trong bốn khách mời nam, Mạnh Nhiên Nhiên ghét nhất chính là Chử Tu.
Hai ngày ở chung đội với khiến cô cảm thấy vô cùng dày vò. Cô ngờ Doãn Mân thích một khó chiều như Chử Tu.
“Tớ cảm giác Chử Tu giống như đến đây để hẹn hò,” Mạnh Nhiên Nhiên uyển chuyển suy nghĩ của .
“Tớ cũng nghĩ giống đó, tớ đoán khi yêu đương bao giờ.”
“ , lúc nãy khi đến chuyện hôn, ngón tay cụp xuống, chứng tỏ nụ hôn đầu của vẫn còn.”
Doãn Mân chút e thẹn, thậm chí còn phấn khích: “ đó! Cảm giác ngây thơ thật.”
Mạnh Nhiên Nhiên khựng : “Vậy ? Sao thích ?”
Doãn Mân: “Chắc là vì thấy ngầu, một sức hút đặc biệt, tính cách cũng kỳ quặc và cá tính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-151.html.]
Mạnh Nhiên Nhiên tài nào hiểu nổi cái “sức hút” mà Doãn Mân .
Trong đầu cô giờ chỉ nghĩ đến Phó Tuyết Dạ đang ở bên ngoài lều.
Vốn định thảo luận thêm với Doãn Mân một chút, nhưng khi nhắc đến Chử Tu, cô bạn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng .
Mạnh Nhiên Nhiên cũng chẳng còn hứng thú chuyện tiếp.
Cô xuống, xoay lưng về phía Doãn Mân, thầm nghĩ ngày mai nên tìm cơ hội chuyện riêng với Phó Tuyết Dạ một chút .
...
Trong nhà cây.
Ngu Xu và Đỗ Hi Duyệt ghép hai chiếc giường với . Tuy là Ngu Xu đề nghị nhưng Đỗ Hi Duyệt hề phản đối, thế là hai chiếc giường đơn liền biến thành một chiếc giường lớn rộng hai mét, trông vô cùng rộng rãi, thoải mái.
Còn Đoạn Tiểu Quang và Chử Tu thì ngược .
Hai những ghép giường với , mà Chử Tu còn cố tình kéo giường của dịch xa, giữ cách tối đa với Đoạn Tiểu Quang.
Đoạn Tiểu Quang chẳng hề bận tâm, cứ như thấy hành động của Chử Tu.
Anh tìm thấy một chiếc máy chiếu trong phòng, mở một bản nhạc lời: “Nghe bài ? Chắc là sẽ giúp dễ ngủ.”
Anh với Ngu Xu.
Ngu Xu mệt lả, nhạc cô đều ngủ , bèn gật đầu: “Sao cũng ạ.”
Chử Tu càu nhàu: “Ngủ thì nhạc gì chứ, ồn c.h.ế.t .”
Đoạn Tiểu Quang đáp: “Đây là nhạc lời giúp dễ ngủ mà, yên tĩnh.”
Chử Tu liếc Ngu Xu, thấy cô nhắm mắt .
Nghĩ rằng cô thích , hừ lạnh một tiếng gì nữa.
...
Nửa đêm, Ngu Xu tỉnh giấc vì khát nước.
Trong phòng một ngọn đèn ngủ đang sáng.
Ánh sáng đủ để rõ các vật cản, đến mức va đồ đạc ngã.
Cô mơ màng xỏ dép, ngoài lấy nước uống.
Uống nước xong, khi về và chuẩn lên giường, cô vô tình liếc mắt bên ngoài.
Một bóng đang bên đống lửa trại.
Người đó đang chớp mắt về phía cô.
Ngu Xu ngẩn .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!