Anh mặc áo, nhưng trông chút khó chịu nào.
Ngu Xu hỏi: “Anh lạnh ?”
Phó Tuyết Dạ: “Không lạnh.”
Mạnh Nhiên Nhiên chút lo lắng : “Lát nữa quần áo khô thì mau mặc nhé.”
Phó Tuyết Dạ: “Ừm.”
Phó Tuyết Dạ giữa Ngu Xu và Mạnh Nhiên Nhiên. Anh chăm chú trông chừng mấy con cá, lật mặt cá canh lửa, vẻ mặt nghiêm túc. Gương mặt tuấn tú của ánh lửa càng thêm thu hút.
Ngu Xu chống cằm bên cạnh, nép sát gần Phó Tuyết Dạ.
“Có cần rắc thêm chút gia vị ?”
Phó Tuyết Dạ lấy từ trong túi vài nhánh lá màu xanh lục.
“Vừa đường hái, lát nữa cho một ít , cá sẽ thơm hơn.”
Ngu Xu: “Đây là lá gì ?”
Phó Tuyết Dạ: “Hương thảo.”
Ngu Xu gật gù: “Lợi hại thật, nhiều thứ quá.”
Chử Tu bên cạnh mặt mày sưng sỉa.
*Mấy nhánh hương thảo đó là phát hiện !*
nếu bây giờ mà tranh công thì tỏ là để ý.
Hắn mới thèm để ý, chỉ là khen hai câu thôi mà.
Từ nhỏ đến lớn khen còn thiếu ?
Thế là Chử Tu nín nhịn , chỉ chằm chằm con cá mặt, sắc mặt khó coi.
Thấy Ngu Xu cứ dán mắt con cá nướng tay Phó Tuyết Dạ, Chử Tu thầm nghĩ, lát nữa cá của , sẽ ăn hết một , tuyệt đối cho cô nếm một miếng. Phó Tuyết Dạ còn bắt cá cho Ngu Xu, đúng là nghĩ nhiều, mới cho cô ăn.
Một lúc , cá gần chín, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Ngu Xu xích gần Chử Tu, khen một câu: “Anh nướng trông ngon quá, chắc chắn là ngon lắm đây.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chử Tu: “Làm gì?”
Ngu Xu lấy chiếc bát nhỏ của , hai tay nâng lên chìa về phía Chử Tu.
Chử Tu hừ lạnh một tiếng: “Không ăn , gia vị.”
Ngu Xu hì hì: “Không , em mang cái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-14.html.]
Cô cầm một gói muối chấm trong tay, huơ huơ mặt Chử Tu.
Chử Tu liếc cô một cái: “Rốt cuộc cô mang theo bao nhiêu thứ vô dụng ?”
Ngu Xu: “Cái đồ vô dụng .”
Chử Tu hừ một tiếng, cầm con cá lên xem xét, xác định chín thì xé một miếng nhỏ cho miệng nếm thử.
Ngu Xu mắt long lanh .
“Cho cô .”
Chử Tu đặt cả con cá bát của Ngu Xu, nhưng nó to quá nên .
Tay Ngu Xu chạm con cá nóng, cô kêu lên một tiếng.
“A, nóng quá!”
Sắc mặt Chử Tu biến đổi, cắm mạnh que gỗ xiên cá xuống đất nắm lấy tay Ngu Xu.
Tay cô vẫn trắng nõn mềm mại, vết thương nào, chỉ mu bàn tay bỏng đỏ lên.
“Không .”
Chử Tu vội vàng buông tay cô , vẻ mặt ghét bỏ đưa cả con cá cho cô, bảo cô cầm lấy que gỗ, giọng hung dữ: “ là ngốc c.h.ế.t , cầm thế mà ăn, ăn từ từ thôi.”
Phó Tuyết Dạ: “Con cũng nướng xong .”
Sự chú ý của Ngu Xu lập tức hút sang bên đó.
Cô định gì đó, Chử Tu đè tay cô : “Cô còn ăn ? Không ăn thì trả đây.”
“No bụng , giờ lo đến chỗ ngủ.
Hang núi đủ rộng, hai là chen chúc lắm , bốn thì thể nào. Đành để hai cô gái ngủ bên trong, còn hai trai chỉ cần tìm chỗ trú tạm mưa hắt là .
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, còn trông chừng đống lửa để lạnh cóng. Hơn nữa, giữa nơi hoang dã thế chẳng nguy hiểm gì , nên hai họ quyết định sẽ phiên canh gác. Nửa đêm đầu là Phó Tuyết Dạ, nửa đêm giao cho Chử Tu.
Ngu Xu và Mạnh Nhiên Nhiên tuy mệt lử nhưng ăn no xong cũng ngủ ngay . Cả nhóm liền quây quần bên đống lửa. Mạnh Nhiên Nhiên cố tìm chủ đề để trò chuyện, nhưng khổ nỗi Phó Tuyết Dạ là kiểu trai thẳng ít , trừ khi hỏi về kiến thức sinh tồn, còn thì gần như bao giờ khơi chuyện, đáp cũng chỉ ậm ừ một hai tiếng.
Chử Tu thì càng lạnh lùng hơn, mặc kệ Mạnh Nhiên Nhiên gì, đều thể dập tắt câu chuyện chỉ bằng một câu.
Vì thế, khí dần chìm im lặng.
Ngu Xu ngáp một cái, lẩm bẩm: “Mệt quá mất.”
Cô dậy dụi dụi mắt, liếc cái hang núi lộn xộn, lười biếng tới, tìm vài tàu lá chuối rừng lót tạm xuống nền đất ẩm, đó cởi áo khoác trải lên, tìm một tư thế thoải mái xuống. Toàn bộ quá trình chỉ mất ba phút, đó cô chìm ngay giấc ngủ, dường như chẳng cần chút thời gian nào để thích ứng.
[ Ngu Xu đặt lưng xuống ngủ ? ]