Con cá tuy chậm cắn câu, nhưng càng như càng cần sự kiên nhẫn. Bởi lẽ, cá lớn khôn ngoan thì thường khó cắn câu. Loại cá mà khác tài nào câu mới là loại tươi ngon nhất.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Đến tối, Bạc Viễn Sơn giúp cô dọn một chỗ ngủ. Tuy đơn sơ nhưng xuống thoải mái.
Trong túi của Ngu Xu ít quần áo, cô lấy một chiếc áo khoác đắp lên , một chiếc khác dùng gối, tìm một tư thế dễ chịu và xuống. Trông cô vô cùng thỏa mãn, cứ như đang nghỉ dưỡng trong một căn phòng tổng thống xa hoa của khách sạn năm .
Ở bên cạnh Ngu Xu, dễ dàng thả lỏng.
Bởi vì cô lúc nào cũng vẻ ung dung tự tại, dù ở cũng thể thích nghi, bao giờ tỏ khó chịu vì cảnh khắc nghiệt. Mà tâm trạng là thứ dễ lây lan.
Thế nên, những từng tiếp xúc với Ngu Xu đều sẽ bất giác chuyển sự chú ý từ những chuyện khác sang cô. Dường như chỉ cần cô ở bên, thứ khác đều trở nên còn quan trọng nữa.
Cô nghiêng, mắt Bạc Viễn Sơn.
Yên lặng một lúc, cô khẽ hỏi: “Anh ngủ ?”
Bạc Viễn Sơn đang bên đống lửa, thấy tiếng cô, mí mắt khẽ nhấc lên về phía Ngu Xu. Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt cô ánh lên một vẻ yêu kiều ma mị. Cô lười biếng mở mắt, đôi con ngươi long lanh đầy quyến rũ.
Thế nhưng Bạc Viễn Sơn vẫn bình thản, đáy mắt một gợn sóng. Anh nhanh dời mắt chỗ khác: “Cô ngủ , buồn ngủ, canh lửa.”
Bạc Viễn Sơn ăn nhiều, ngủ cũng nhiều. Thường thì mỗi ngày chỉ cần ngủ năm đến sáu tiếng là đủ.
Ngu Xu dậy, co hai chân , hai tay đặt lên đầu gối, mặt áp cánh tay, lười nhác : “ em buồn ngủ, chỉ mệt, còn lạnh nữa.”
Bạc Viễn Sơn liếc đống lửa, lửa vẫn cháy khá to. “Lạnh ?”
“Vâng.”
Anh thêm đống lửa mấy thanh củi. “ cho lửa cháy to hơn một chút.”
“Được ạ.”
Ngọn lửa dần bùng lên, cơ thể cũng cảm thấy ấm áp hơn. Chỉ là cứ nướng lửa lâu như , cô thấy khát.
Bạc Viễn Sơn vươn tay lấy bình nước bên cạnh, bên trong cạn sạch. Anh hỏi Ngu Xu: “Có uống gì ?”
“ gì để uống ạ.”
“Cách đây xa cây dừa, nếu uống thể nhặt vài quả.”
“Vậy chúng cùng .”
“Cũng .”
Để Ngu Xu ở đây một buổi tối, cũng yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-111.html.]
“Vậy em mặc thêm áo cùng .” Ngu Xu nhanh chóng dậy, vơ lấy áo khoác mặc .
Bạc Viễn Sơn cũng lên, cầm theo một ngọn đuốc. “Đi thôi, ở ngay phía thôi.”
Ngu Xu “” một tiếng theo sát bên cạnh .
Ban đêm đường tối, dù cầm đuốc cũng khó mà rõ lối chân. Ngu Xu vài bước dừng , vì đường dễ trượt ngã. Mỗi cô dừng, Bạc Viễn Sơn đều kiên nhẫn đợi.
Sau vài như , Bạc Viễn Sơn đành lên tiếng: “Cô vịn .”
“Có ạ?” Dưới ánh đuốc, mặt Ngu Xu ửng hồng.
“Không .”
Lúc Ngu Xu mới từ từ vịn cánh tay Bạc Viễn Sơn. “Vậy… chúng tiếp nhé.”
Bạc Viễn Sơn nay vốn cảm giác gì với chuyện nam nữ. Về lý mà , việc Ngu Xu đến gần sẽ gây ảnh hưởng gì cho .
Thế nhưng, ngay khi Ngu Xu gần, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương như như , từ cô len lỏi khứu giác của . Mũi thính, chẳng cần cố gắng cũng cảm nhận . Chắc là do hôm nay cô cứ cầm mãi bó hoa .
mà, Bạc Viễn Sơn nhớ , mùi hương của bó hoa đó giống với mùi đang ngửi thấy bây giờ.
Anh nghĩ nhiều, tiếp tục dẫn đường.
Rất nhanh đó, họ đến gốc cây dừa. Trên mặt đất nhiều quả dừa rụng, chỉ cần nhặt lên là .
Ngu Xu cũng xổm xuống, nhặt một quả ôm lòng.
cô cầm quả dừa lên thì bỗng khựng , sắc mặt tái , khẽ gọi tên Bạc Viễn Sơn: “Anh Bạc, rắn.”
Bạc Viễn Sơn phản ứng cực nhanh. Anh yên nhúc nhích, mắt quét một vòng quanh Ngu Xu. “Ở ?”
“Ngay gốc cây phía , hình như nó đang em.” Giọng Ngu Xu chút run rẩy.
Bạc Viễn Sơn sang, quả thật thấy một con rắn màu xanh lục. Vì trời tối thấy rõ nên rắn độc .
[Trời ơi, gặp rắn kìa.]
[Làm bây giờ, sẽ cắn chứ?]
[Bất ngờ quá, tổ chương trình cũng kịp tới giúp , lỡ rắn độc cắn thì nguy.]
[Sợ thật sự, tui cũng căng thẳng theo luôn.]
[Đâu , thấy, khi nào nhầm ?]
[Ngu Xu bình tĩnh ghê, ngờ thấy rắn mà cũng phản ứng gì thái quá.]