“… em cùng cơ, tiếc là chúng chung nhóm.”
Phó Tuyết Dạ ngẩn .
“Vậy ngày mai em nữa. Nếu thì cả nhóm cùng , cảm giác , em tự .”
Chủ yếu là Ngu Xu cũng nhớ đường, một cô thể dẫn Bạc Viễn Sơn .
Sự lạnh nhạt của Phó Tuyết Dạ bỗng tan biến, đáy mắt giờ đây trở nên dịu dàng.
“Lần nhé, sẽ dẫn cô ,” Phó Tuyết Dạ .
“Vâng, ạ.”
“Hôm nay ngủ sớm , ngày mai dậy sớm đấy.”
“ em khó ngủ.”
“Gió bên ngoài chắc một lúc nữa mới ngớt.”
“Nghe đáng sợ quá, bật chút nhạc giúp em ?”
“Nhạc ?”
Anh dậy xem xét các thiết trong phòng.
Trong phòng một máy đĩa và một vài đĩa nhạc.
Anh chọn một đĩa nhạc lời nhanh chóng bật lên.
Dàn âm thanh của máy đĩa , tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng, át tiếng gió rít bên ngoài.
“Như đỡ hơn chút nào ?”
“Dạ ạ.”
Phó Tuyết Dạ bước đến bên giường: “Vậy cô ngủ .”
Ngu Xu gật đầu xuống.
Phó Tuyết Dạ cúi giúp cô kéo chăn lên.
“Cảm ơn .”
“Không gì.”
Anh Ngu Xu, đợi cô nhắm mắt , nhưng cô cứ mở to mắt , dường như ý định ngủ.
“Sao ?”
Ngu Xu đột nhiên từ trong chăn đưa tay nắm lấy tay .
“Em ngủ hẵng , ?”
Giọng cô chút yếu ớt, thật mềm mại.
“Được.”
“Vậy xuống .”
Thấy cô vẻ lo sẽ rời , Phó Tuyết Dạ hỏi: “Cô sợ ?”
Ngu Xu liếc cửa sổ: “Vâng.”
“ ở ngay đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-104.html.]
“Em nhắm mắt là sẽ mất đúng ?”
Phó Tuyết Dạ lắc đầu: “Không .”
Ngu Xu lúc mới yên tâm: “Vậy .”
“Cô mau ngủ .”
Tiếng gió bên ngoài vẫn ngừng gào thét, nhưng khi Phó Tuyết Dạ khuôn mặt Ngu Xu, lòng tĩnh lặng và bình yên, dường như còn thấy bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ cảm nhận dòng nước ấm đang chảy trong tim.”
“Sáng hôm tỉnh dậy, Ngu Xu chẳng thấy Phó Tuyết Dạ .
Cô tựa đầu giường một lúc cất tiếng gọi, nhưng đáp chỉ là sự im lặng, cũng chẳng thấy bóng dáng .
Lúc Ngu Xu mới xuống giường, một vòng quanh phòng đến phòng khách, cuối cùng cũng thấy Phó Tuyết Dạ đang ở ngoài vườn.
Ngu Xu bước tới, tò mò hỏi: “Anh đang gì thế?”.
Khi đến gần, cô mới nhận đang hái hoa.
Trong vườn vài luống hoa đang nở rộ, dù trải qua một đêm mưa gió vẫn kiêu hãnh khoe sắc cành.
“Anh thấy hoa nở quá.” Phó Tuyết Dạ hái một bó, thấy Ngu Xu thì dừng tay .
Ngu Xu gật đầu tán thành: “ là thật.”
Phó Tuyết Dạ chìa bó hoa : “Tặng em .”
“Anh hái cho em ?” Ngu Xu bất ngờ và vui sướng mặt khi đón lấy bó hoa.
Trên những cánh hoa vẫn còn đọng vài giọt sương mai, cầm lên ngửi thấy một mùi hương thanh mát lan tỏa. Màu sắc của hoa cũng đúng là loại Ngu Xu thích. Sắc trắng phớt hồng trông đáng yêu vô cùng.
Phó Tuyết Dạ gật đầu: “Ừm.”
Ngu Xu tít mắt: “Cảm ơn , em thích lắm. Sao em thích hoa ?”
Phó Tuyết Dạ đáp gọn: “Anh thấy.”
Anh thấy vài , Ngu Xu tự hái hoa, Chử Tu cũng từng hái hoa tặng cô.
“Anh dậy sớm thế?”
“Cũng bình thường.”
Thực tối qua gần như ngủ. Gió gào thét suốt đêm, mà vốn ngủ nông, thỉnh thoảng đánh thức là dậy luôn, ngủ đành lấy sách . Sáng nay trời hửng sáng mở mắt. Thấy Ngu Xu vẫn đang say ngủ, phiền cô, bèn ngoài hít thở chút khí trong lành. Xung quanh là cây cối, khí hẳn là trong mát.
bước , thu hút bởi những đóa hoa trong vườn. Chúng hề gió lớn đêm qua vùi dập, ngược vẫn đến nao lòng. Thế là Phó Tuyết Dạ nổi hứng hái một ít.
Vừa đúng lúc Ngu Xu .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Hai cùng ăn sáng, như những , mang theo một túi đồ ăn bờ biển.
Mọi mặt từ sớm, đang bận rộn dọn dẹp.
Quầng thâm mắt của Chử Tu hiện lên khá rõ. Tối qua gần như thức trắng, tuy sắc mặt nhưng cũng lu mờ vẻ trai của . Cậu im lặng thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt ngừng hướng về phía bìa rừng.
Ấy thế mà Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ mãi vẫn xuất hiện.
Dọn dẹp xong, Chử Tu do dự một lúc xách luôn cả túi hành lý của và của Ngu Xu lên tay.
Đoạn Tiểu Quang tới, liếc mắt một cái phát hiện đang cầm đồ của Ngu Xu. Chử Tu còn cố tình giấu cái túi lưng.
Đoạn Tiểu Quang hỏi: “Sao cầm túi hành lý của Ngu Xu?”
Chử Tu gắt: “Cô nhờ cầm giúp, hỏi nhiều gì.”