“Nhìn màu sắc thì vẻ chín .”
Thấy Ngu Xu vẻ , Phó Tuyết Dạ liền đưa cho cô một quả.
Ngu Xu vui vẻ đón lấy: “Cảm ơn .”
Giọng cô ngọt mềm, lúc chuyện thì mắt rời khỏi Phó Tuyết Dạ, đuôi mắt cong cong, con ngươi trong veo lay động lòng . Nói xong, cô chằm chằm con hiện đầu . Vẫn là 0, hề đổi. Nụ và vẻ kinh ngạc trong mắt Ngu Xu ngày càng sâu.
Không tệ! Thú vị đây!
Chử Tu thấy Ngu Xu Phó Tuyết Dạ với vẻ mặt vui sướng thì hừ lạnh một tiếng: “Thứ nặng như , cầm tay thấy phiền ?”
“Không phiền , thể ăn mà,” Ngu Xu đáp.
Mạnh Nhiên Nhiên gợi ý: “Vậy mỗi chúng lấy một quả , như thế sẽ nặng lắm.”
Chử Tu đầu , khinh thường : “Các lấy thì lấy, ăn.”
“Anh ăn thật ?” Ngu Xu hỏi.
“Không ăn.”
Ngu Xu ôm quả bưởi trong tay, bước đến mặt Chử Tu. Cô khẽ cúi , gương mặt gần như áp lồng n.g.ự.c , ngẩng lên bằng đôi mắt long lanh ngấn nước. Giọng cô nũng nịu chút ngang bướng: “Vậy cầm giúp em một quả nhé? Em ăn hai quả cơ!”
Chử Tu: “…”
“Đi mà?” Ngu Xu nài nỉ.
Chử Tu gì, nhưng khi Ngu Xu đặt quả bưởi lòng, vô thức ôm lấy.
Anh mà từ chối?
Ngón tay Ngu Xu lướt qua mu bàn tay , để một vệt ấm áp. Không hiểu , rõ ràng do tác động vật lý, nhưng cảm giác như điện giật, lẽ chỉ là do tâm lý mà thôi.
Ngu Xu chớp mắt: “Cảm ơn Chử Tu, là tuyệt nhất!”
Chử Tu ngẩn , khóe miệng định nhếch lên thì thấy Ngu Xu chạy về bên cạnh Phó Tuyết Dạ, hớn hở : “Em thêm một quả nữa! Quả nào ngọt ạ.”
Hái thêm một quả bưởi cũng phiền phức, Phó Tuyết Dạ “ừ” một tiếng hái cho cô. Quả cả màu sắc lẫn hình dáng đều , chắc chắn chín, múi bưởi bên trong hẳn sẽ ngọt.
Ngu Xu thỏa mãn híp mắt .
Sắc mặt Chử Tu sa sầm, quả bưởi trong lòng , chìm suy tư. Rốt cuộc tại cầm giúp cô ?
Mạnh Nhiên Nhiên Ngu Xu, hiểu trong lòng cảm thấy chút hụt hẫng kỳ lạ.
Ngu Xu ôm quả bưởi, khóe mắt vô tình lướt qua chỉ thiện cảm đầu Mạnh Nhiên Nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-10.html.]
Lại giảm nữa .
Ngu Xu mím môi , đó đến gần Phó Tuyết Dạ, khẽ : “Cảm ơn .”
“Không gì.”
Ngu Xu vội chuyện thêm với , cô ôm quả bưởi bên cạnh Chử Tu. Cô quên và Chử Tu mới là một đội.
Chử Tu thấy cô còn đường thì hừ một tiếng, cũng thèm chuyện với cô mà thẳng về phía .
Đi một đoạn, họ băng qua một khu rừng. Đường trong rừng dễ , nếu cẩn thận chân dễ vấp ngã, vì Ngu Xu cứ cúi gằm mặt. Cô ngã , mất mặt lắm.
cứ cẩn thận như thì tốc độ chậm. Mấy bạn nam chân dài nhanh hơn, còn con gái lâu khó tránh khỏi đuối sức, nhất là ở những nơi như thế .
Trời dần tối sầm, mây đen kéo đến đầy trời.
“Xem sắp mưa ,” Mạnh Nhiên Nhiên .
Phó Tuyết Dạ đột ngột dừng , lên bầu trời phía xa.
“Sao ?” Mạnh Nhiên Nhiên hỏi.
“Đi nhanh lên, sắp mưa đến nơi ,” Phó Tuyết Dạ thúc giục.
Chử Tu cũng quan sát xung quanh, quả thật thấy dấu vết của động vật, lẽ chúng cảm nhận cơn mưa và trốn từ sớm.
Ngu Xu thầm nghĩ, trong cốt truyện gốc, nguyên chủ cùng đội với Chử Tu mà là một khác. Họ tìm chỗ trú mưa, dầm mưa ngay trong đêm đầu tiên, đến hôm thì cảm, dưỡng bệnh mấy ngày mới khỏi. cô nhớ rõ, chính Phó Tuyết Dạ tìm thấy hang động, nên lúc nãy cô mới chủ động đề nghị cùng đội của họ, cũng chỉ vì hứng thú với .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngu Xu đáp một tiếng cũng rảo bước nhanh hơn.
Thấy Phó Tuyết Dạ chiếm hết sự chú ý, sắc mặt Chử Tu cho lắm, nhưng cũng Phó Tuyết Dạ sai.
Mấy thẳng về hướng đông, cuối cùng cũng phát hiện một hang động dây leo chằng chịt che khuất. Hang động nhỏ, chỉ đủ cho hai chui , đủ gian để .
Tuy nhiên, bên ngoài mấy cây chuối tây, lá chuối to, thể hái xuống để che mưa hoặc đệm lót. Địa thế của hang động cũng khá cao, nếu trời mưa thì nước cũng sẽ tràn . Dù là nơi lý tưởng, nhưng cũng tạm coi là một chỗ nghỉ chân qua đêm.
Cả nhóm cùng hái hơn chục tàu lá chuối, vất vả bứt thêm một ít dây leo, dùng mấy cành cây buộc lá chuối , thành một tấm che mưa đơn sơ.
Sau một hồi vật lộn, lòng bàn tay Phó Tuyết Dạ dây leo cứa rách, tuy chảy m.á.u nhưng da trầy xước trông đau. Chử Tu nhiều kinh nghiệm sinh tồn hơn, dùng áo quấn quanh tay nên thương, nhưng ngợm cũng lấm lem bùn đất, trông chút nhếch nhác.
Ngu Xu và Mạnh Nhiên Nhiên thì đỡ hơn, nhiều việc nặng, nhưng tóc tai lúc cũng rối bù, mặt dính vài vệt bụi, còn sạch sẽ như .
Làm xong việc, cả bốn xuống thở dốc.
Thế nhưng, khi trời tối hẳn, Phó Tuyết Dạ dậy.
“Hai ở đây nghỉ , và tìm chút gì đó để ăn. Tối nay lẽ sẽ ngủ tạm ở đây.”