Căn biệt thự giữa đồi.
Có một con đường quanh co nhưng bằng phẳng bắt đầu từ chân đồi dẫn thẳng đến biệt thự. Tuy nhiên, từ đó trở , con đường nào dẫn lên đỉnh đồi.
Trời tối khi Elliot bắt đầu hành trình từ biệt thự.
Sử dụng đèn pin như một ngọn đuốc, vội vã lên đồi. Anh lo lắng cho sự an của Avery.
Charlie ý định khi đến Avery, và sợ những gì thể xảy với cô nếu đến quá muộn.
Anh sẽ bao giờ cho phép Avery đến một nếu về kế hoạch xa của Charlie.
Nửa giờ , Elliot thở hổn hển, nhưng điều đó chẳng là gì so với địa ngục mà đôi chân đang trải qua.
Bác sĩ yêu cầu bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào trong sáu tháng tới.
Anh chỉ phép bộ bình thường và trong thời gian dài.
Các hoạt động như bộ đường dài khiến đầu gối mỏi là điều thể và nguy cơ cực cao.
Gió lạnh thổi xào xạc những chiếc lá cây trong bóng tối.
Elliot buộc dừng khi bắt đầu cảm thấy đau nhói ở nửa .
Anh cố gọi vệ sĩ của , nhưng vẫn tín hiệu.
Anh thể xuống đồi. Sức lực ít ỏi còn của sẽ cho phép điều đó.
Ý nghĩ đó biến mất khỏi tâm trí nhanh như khi nó xuất hiện.
Anh cố gắng vượt qua sự khó chịu và tiếp tục lên đồi. Anh tìm Avery và đưa cô xuống đồi an .
lúc , Elliot gặp tai nạn…
Đôi chân đau nhức của còn thể chống đỡ nữa, khiến mất thăng bằng và ngã về phía .
Khi ngã, nghĩ đến nỗi sợ hãi của , cũng nghĩ đến cái chết. Ý nghĩ duy nhất trong tâm trí là khuôn mặt của Avery.
Nụ của cô, nước mắt của cô, cách cô nhíu mày khi tức giận, sự điềm tĩnh của cô…
Tất cả đều là Avery.
Nỗi sợ hãi chỉ ập đến với phút cuối, khi nghĩ đến những gì Charlie Tierney thể với cô!
Anh rơi vực thẳm đen tối đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-mat-anh-ay-mo-ra/chuong-108.html.]
Những tiếng động sắc nhọn, thô bạo vang lên trong tai là tiếng đập đá cứng và cành cây.
Anh đang rơi , cũng liệu đây là cách sẽ gặp phận của .
- Elliot! Anh thấy em ? Elliot Foster! Em lên đó! Elliot! Em ở ngay đây! - Avery hét lên hết cỡ trong bóng tối im lặng.
- Chúng sẽ đến tìm , sếp! Nói gì đó nếu thấy chúng ! Nói gì đó! Chúng sẽ đến đón ! - Vệ sĩ của Elliot hét lên.
Tiếng gọi của họ chỉ nhận một làn gió bất an và sự im lặng kỳ lạ.
Avery càng xa, cô càng trở nên sợ hãi.
Con đường lên đồi dốc tưởng!
Cô chỉ thể lên bằng cách bám cánh tay của vệ sĩ.
Với đôi chân vẫn đang hồi phục, tại Elliot đến một nơi như thế ?
Tại dám?
Làm thể?
Những giọt nước mắt nóng hổi trào từ khóe mắt Avery.
- Elliot! - Cô hét lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Vệ sĩ cảm thấy Avery đang chậm bước tiến của , vì hất cô và .
- Đợi ở đây. sẽ tìm !
Sau đó, và tiếp tục lên đồi.
Avery lau nước mắt mặt và tiếp tục lên con đường khó khăn.
Cô thể đó và gì cả!
Điều đó là thể!
Cô tìm Elliot!
Cô tự với rằng cô lên ngọn đồi đó! Cô với rằng, ngay cả khi cô đến đó, cũng nên mạo hiểm như để theo cô!
Anh là một thông minh ? Tất cả trí thông minh của ?
Còn lý trí của thì ? Mọi thứ biến mất hư ?
Nước mắt của Avery mờ tầm của cô khi cô tiếp tục cuộc hành trình cõi vô định.