Khi  trao  micro cho Thẩm Du, cơ thể căng cứng của Lục Cẩn mới dần thả lỏng.
 
Cả    như  bước  từ  nước.
 
Bên  sân khấu,  ít  phát hiện  sự bất thường của  , bắt đầu xì xào: 
 
“Chú rể  thế nhỉ, trông kỳ lạ quá?”
 
“Không   bệnh gì đấy chứ?”
 
11.
 
Sau khi nghi lễ kết thúc, Lục Cẩn chặn   ở hậu trường.
 
Anh  thô bạo kéo   một căn phòng trống, gần như gào lên: "Ai cho em tự tiện  hả?!”
 
"Nếu Thẩm Du  chuyện, sự hợp tác giữa hai nhà Lục - Thẩm coi như xong!”
 
"Em   sẽ gây  tổn thất lớn cỡ nào ?!"
 
Đây là  đầu tiên Lục Cẩn nổi giận với  như .
 
Không còn chút dịu dàng, quan tâm như .
 
 ngước lên   , cứ như đang  một  xa lạ.
 
Lục Cẩn sững , nhận  bản   thất thố.
 
Anh  buông thõng   xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi: "Vô Ưu…   cố ý nặng lời với em.”
 
"Chỉ là, lẽ  em nên bàn với  ."
 
 bật  mỉa mai: "Anh   nổi mấy lời    ?”
 
*đến đây là Vô Ưu đổi xưng hô thành - nhé
 
" phát hiện  phản bội, mà phản ứng đầu tiên  là  bàn bạc với  ?”
 
"Lục Cẩn, chúng  chia tay ."
 
Anh  giơ tay định nắm lấy tay , nhưng  nghiêng  né tránh.
 
"Anh  hứa sẽ cưới em,  em   tin ?”
 
"Anh  nghĩ  cách ."
 
Cái gọi là ‘cách’ của Lục Cẩn là:  ngoan ngoãn  ‘chim hoàng yến’ trong ba năm.
 
Trong thời gian đó,   sẽ lén bỏ thuốc Thẩm Du để đảm bảo cô   thể mang thai.
 
Đồng thời đẩy nhanh tiến độ hợp tác giữa hai nhà, tối đa hóa lợi ích nhà họ Lục.
 
Ba năm , Lục Cẩn sẽ cho  một đứa con.
 
"Đến lúc đó, bố   nhất định sẽ bất mãn vì Thẩm Du  sinh  con.”
 
"Em chỉ cần bế con tới nhà   ầm lên, đòi danh phận cho  con em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-lo-lem-thao-giay/6.html.]
 
"Anh tin rằng vì cháu nội, bố   sẽ đồng ý.”
 
"Rồi  sẽ ly hôn với Thẩm Du, chúng  sẽ danh chính ngôn thuận bên  mãi mãi."
 
 sững sờ: "Đây là cái gọi là 'cách'  nghĩ cho  ?"
 
Lục Cẩn gật đầu, giọng  tiếc nuối: "Chỉ tiếc là trong ba năm đó,   thể bên em như .”
 
"Em cố gắng chịu đựng một chút,  ?"
 
   gì, chỉ thẳng tay tát   một cái.
 
"Đồ khốn!”
 
"Trong 'kế hoạch'  nghĩ , danh dự của , nhân cách của , sức khỏe của  phụ nữ  — tất cả đều  quan trọng đúng ? Rồi  nữa?   cảm ơn  vì  'nghĩ' cho  ?!"
 
Lục Cẩn rõ ràng  ngờ  sẽ  tay.
 
Anh  ch lặng một lúc,  tựa lưng  ghế,   bằng ánh mắt kẻ bề .
 
"Vô Ưu, em bình tĩnh  .”
 
"Suy cho cùng, đây chẳng  là cơ hội duy nhất để em bước  giới thượng lưu ? Chỉ cần nhịn một ,   em  thể sống sung sướng cả đời,  đáng ?"
 
  khẩy: "Anh yêu  ?"
 
Lục Cẩn ánh mắt dịu : "Đương nhiên yêu."
 
  thẳng  mắt  : "Vậy  cũng nghĩ cho  một cách.”
 
"Anh đoạn tuyệt với nhà họ Lục, đến với .”
 
"Chúng  cùng  gây dựng  từ đầu."
 
Lục Cẩn nhíu mày.
 
"Đừng  mấy lời bốc đồng đó. Em  rõ     mà."
 
 bật  chua chát: "Đã  bỏ   phận  ấm, thì đừng diễn cảnh tình thâm nghĩa nặng với  nữa."
 
Có lẽ Lục Cẩn thật sự yêu .
 
   yêu chính  nhiều hơn.
 
Chuyện đó cũng bình thường. 
 
Vì  đây,  cũng .
 
Trước khi rời khỏi,   một câu: "Lục đại thiếu gia,  mà cái gì cũng  ôm  lòng, cuối cùng sẽ chẳng giữ  thứ gì ."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
 định mở cửa rời , nhưng Lục Cẩn nhanh tay khóa trái.
 
Anh  áp sát, dùng mùi hương quen thuộc ép   tường.
 
Dùng sống mũi cọ lên mặt : "Đừng giận nữa,  ?"