Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Ngoại truyện 9: Anh có dám thề không (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-11-11 13:48:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là một theo chủ nghĩa duy vật kiên định, Đào Nhiên tin những chuyện tiền kiếp, luân hồi gian song song. thông tin trong giấc mơ của hai trùng khớp đến mức , khiến thể tin.

Mặc dù trong lòng bắt đầu nghi ngờ, nhưng Đào Nhiên vẫn giả vờ ngây thơ: "Có vô tình nhắc đến chuyện , nên mới ?"

"Không ." Thẩm Sầm ôm từ phía , mỗi khi , thở phả Đào Nhiên, "Nếu em , thể kể thêm nhiều chi tiết nữa. Trong mơ, em là omega, sinh cho một cô con gái, khi m.a.n.g t.h.a.i em ăn nho vị cam, và em theo đuổi lâu."

"Nói nhảm!"

Đào Nhiên tức giận. Trong mơ, rõ ràng là Thẩm Sầm cũng theo đuổi lâu mà.

Thẩm Sầm ôm vỗ vỗ hai cái: "Tất nhiên cũng theo đuổi em."

Lúc Đào Nhiên mới cảm thấy cân bằng trong lòng, xoay trong vòng tay Thẩm Sầm.

Cậu đưa một kết luận cho chuyện , chẳng hạn như du hành xuyên thời gian.

Vừa thấy ngay khuôn mặt của Thẩm Sầm, mới giật nhận tư thế của cả hai mập mờ đến thế nào, vội vàng lưng .

Buổi sáng vốn là lúc dễ "phát hỏa", việc xoay qua khiến một bộ phận sự đổi.

Thẩm Sầm buông eo : "Bây giờ em tin ? Nếu chỉ là mơ, giấc mơ của hai chúng thể giống y hệt ."

Tay lớn, nhiệt độ cũng cao.

Mặt Đào Nhiên nóng bừng, : "Tin , tin , mau buông ."

Thẩm Sầm như thấy: "Vậy thì chúng coi như kết hôn ."

Đào Nhiên mới nghiệp đại học, studio việc bao lâu, bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Nghe Thẩm Sầm , cả dựng lông: "Sao coi như kết hôn? Anh đừng bậy bạ nữa, mau dậy , cho phép ngủ ở đây đến sáng."

Chính xác mà , tối qua chỉ định cho Thẩm Sầm ôm mười phút, ai ngờ ôm qua ôm là ngủ quên luôn.

Chuyện thể trách .

Đào Nhiên nhấn mạnh: "Nếu , sẽ cho ôm nữa."

Câu như chạm tử huyệt của Thẩm Sầm, lập tức bất động, rút tay .

Đào Nhiên dậy, mới phát hiện quần áo mặc lộn xộn, đều sai, chiếc quần ngủ mỏng manh thể che giấu phản ứng của cơ thể. Khi định dùng tay đè xuống, tay một từ phía giữ .

Mùi hương của Thẩm Sầm bao trùm, giọng cũng nhẹ hơn thường lệ: " giúp em."

Cảm giác ẩm ướt và khoái cảm ập đến cùng lúc.

Đào Nhiên tỉnh táo nhận việc đúng, kìm thúc giục nhanh lên.

Cho đến khi mềm nhũn, mới nhịn mà nức nở: "Bảo buông tay thì ."

Thẩm Sầm đang lau sạch cho , khựng : "Em , em chỉ nhanh lên."

Trên đời ai hiểu Đào Nhiên hơn Thẩm Sầm. Đào Nhiên lấy quần áo che , khi đẩy cửa ngoài còn cảnh cáo Thẩm Sầm: "Không theo , ở nhà mà đợi."

Thẩm Sầm định theo, lườm một cái thật sắc, chỉ thể trơ mắt rời .

Cái chăn ấm áp bỗng dưng vắng một , căn phòng trở nên trống trải hơn nhiều.

Thẩm Sầm về hướng Đào Nhiên rời , nhặt chiếc áo mà để sàn, ôm lòng.

Gần đây, một dự án trong phòng thí nghiệm sắp kết thúc, Đào Nhiên là phụ trách. Công việc hàng ngày nhiều, nhưng luôn túc trực trong phòng thí nghiệm, phòng trường hợp sinh viên mới thiếu kinh nghiệm, gây sai sót.

Trong sảnh gió lạnh luồn qua, các sinh viên lấy dụng cụ.

Đào Nhiên lạnh cóng, để giữ ấm cơ thể, ánh mắt dán điện thoại.

Giống như hôm qua, tin nhắn gửi cho Thẩm Sầm vẫn hồi âm. Bây giờ bắt đầu nghi ngờ thế giới của Thẩm Sầm điện thoại.

Không nhận phản hồi, chút lo lắng.

Tình trạng của Thẩm Sầm đêm qua tuy bình thường hơn , nhưng cũng hơn là bao, chừng sẽ xảy chuyện gì đó.

Đào Nhiên thử gọi video call đến tài khoản mà đăng ký cho Thẩm Sầm.

Cậu vốn hy vọng đối phương sẽ máy, nhưng hai tiếng chuông, cuộc gọi kết nối.

Khuôn mặt của Thẩm Sầm phóng to xuất hiện giữa màn hình.

Nhìn bối cảnh, Thẩm Sầm vẫn đang ở giường của .

Đào Nhiên thời gian để dài dòng, hỏi: "Anh dậy ? Không đói ?"

"Không đói."

Từ lúc Đào Nhiên đến giờ sáu tiếng , dù thế nào nữa cũng đói bụng.

Đào Nhiên cứng miệng gì, : " gọi đồ ăn ngoài cho nhé, gặp chủ nhà như thì cứ vui ."

Thẩm Sầm : "Không cần, thể tự gọi."

Đào Nhiên: "Anh ?"

Thẩm Sầm: " đến từ thời nguyên thủy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/ngoai-truyen-9-anh-co-dam-the-khong-het.html.]

Đào Nhiên nhịn .

thì ở một thời điểm, nào đó thực sự giống đến từ thời nguyên thủy.

Đang trò chuyện thì một sự xáo động ở cửa phòng dụng cụ, kèm theo tiếng kính vỡ.

Tim Đào Nhiên thắt , vội vàng với ở đầu dây bên là cúp máy, cất điện thoại chạy đến cửa xem, suýt chút nữa tim ngừng đập.

Một cánh cửa kính trong phòng dụng cụ nổ tung, mảnh vụn vỡ rơi khắp sàn. May mắn là ai thương, chỉ một chiếc giày của sinh viên mảnh kính cứa rách.

Sinh viên đó cũng ngây : "Em chỉ mở cửa bình thường thôi, hiểu như thế ."

Việc xác định trách nhiệm thuộc về Đào Nhiên. Cậu chỉ quan tâm đến sinh viên và các thiết , : "Không , các em thương là . sẽ tìm đến xử lý, một thiết di dời ngay lập tức."

Các sinh viên gật đầu đồng ý.

Một chuyện bận đến tối mịt mới giải quyết xong.

Đào Nhiên quen với việc đối phó với những thiết lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm, quen với cảnh đổ trách nhiệm cho . Lắp một cánh cửa còn mệt mỏi hơn mười thí nghiệm. Xong việc, gọi taxi về nhà.

Khi xe kiểm tra tin nhắn, mới phát hiện Thẩm Sầm gửi cho một tin nhắn hai tiếng .

[Cảm ơn em chăm sóc mấy ngày qua]

Tin nhắn đầu cuối. Đào Nhiên chỉ nghĩ là thực sự cảm ơn . Khi về đến nhà đối diện với một căn phòng tối om, sững sờ.

Phòng khách bật đèn, hai phòng đều , nơi đều trống rỗng, như thể Thẩm Sầm bao giờ đến. Chỉ chiếc quần lót nhỏ của treo ở chỗ thoáng gió, kêu xào xạc theo gió.

Anh xuyên trở về, tự bỏ , mà khi còn giúp giặt quần lót?

Đào Nhiên nghĩ đến tin nhắn .

Giờ nghĩ , tin nhắn đó cũng giống lời khi từ biệt.

Không hiểu , trong lòng Đào Nhiên dâng lên một nỗi buồn, nỗi buồn đó sự tức giận thế.

Cái hành động từ mà biệt , thật sự quá đáng ghét!

Cậu giận dữ đ.á.n.h răng, giận dữ rửa mặt, giận dữ lên giường, và đ.ấ.m vài cái thật mạnh chiếc chăn gấp gọn gàng.

Vừa xuống, tức đến dậy.

Khoan , Thẩm Sầm thật sự cứ thế mà ?

Hoa Hải Đường

Cậu sinh cho Thẩm Sầm một đứa con trong mơ đấy!

Đồ tra nam, đồ tồi!

Đào Nhiên đ.ấ.m thêm hai cái gối.

lúc , đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

Đào Nhiên giật , về phía cửa.

Thẩm Sầm mặc một chiếc áo khoác lông vũ lấy ở , áo dính những hạt tuyết nhỏ, tay xách một chiếc túi nhựa.

Đồ trong túi tỏa mùi thơm. Đào Nhiên hít hít mũi, ngạc nhiên: "Bánh bông lan bơ mật ong?"

Thẩm Sầm gật đầu: "Mua ở ngoài, thấy em vòng bạn bè là thích ăn. Em nãy đang gì thế?"

"Không gì!"

Đào Nhiên lật xuống giường, nhận lấy chiếc bánh bông lan bơ trong tay ngửi một cái, cảm xúc phức tạp vài phút đều bay mất. Tuy nhiên, ánh mắt Thẩm Sầm vẫn chút bất mãn.

Chiếc bánh bông lan bơ bàn mở , Thẩm Sầm kẹp một miếng đưa đến miệng : " cứ cảm giác em đang giận."

"Không , đừng vu oan cho ." Đào Nhiên khoanh tay, mặt , khóe môi một chút nụ nào.

Thẩm Sầm : "Em thích bánh bông lan bơ ở tiệm ?"

Đào Nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

" ngoài báo cho em ?"

Đào Nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Sầm im lặng một lát: "Vậy là em nghĩ ?"

Lần giẫm mìn . Đào Nhiên như châm ngòi: "Sáng còn chuyện chuyện với , tối biến mất một , nên tức giận ? Hơn nữa, còn định dùng bánh bông lan bơ để mua chuộc , tội càng thêm tội!"

"Chuyện gì cơ?" Thẩm Sầm lộ vẻ gì, đổi vị trí chiếc bánh.

Đào Nhiên tức giận, chỉ chiếc quần lót nhỏ tội nghiệp đang treo ở ban công: "Anh thề với nó , gì cả!"

"Vốn dĩ cũng chẳng gì." Thẩm Sầm nâng mặt Đào Nhiên, hôn một cái khóe môi , áp xuống, " giờ thì thể chút gì đó."

 

 

Loading...