Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 78: Thiên sứ nhỏ phản nghịch

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:12:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiên sứ nhỏ Đào Nhạc Nhạc bước giai đoạn phản nghịch đầu đời khi mới hơn hai mươi ngày tuổi.

Ăn cũng , ngủ cũng , chỉ cần ai bế là .

Tiếng non nớt, trong trẻo mà chói tai, dường như xuyên thấu màng nhĩ .

Ngay cả dì Nguyệt bế dỗ cũng cách nào, thế nào cũng là Đào Nhiên hoặc Thẩm Sầm bế mới chịu. Khuôn mặt vốn trắng nõn đến đỏ bừng, Đào Nhiên suýt quỳ xuống con gái:

“Bảo bối, con là ông trời phái xuống để hành hạ ba ? Mẹ thật sự dỗ con thế nào nữa. Anh nghỉ ngơi một chút ?”

Câu với Thẩm Sầm.

Trước khi bé khả năng tự nhận thức, hai bàn bạc vẫn nên để con gọi là “”, Thẩm Sầm là “ba”, như sẽ đỡ rối loạn.

Tập xong trở về, Thẩm Sầm ôm con trong phòng, bước WeChat thẳng tiến ba vạn, đến cả khoẻ thế nào cũng con hành cho mệt lả.

Đào Nhiên đưa tay về phía :

“Để em ôm một lát.”

Thẩm Sầm đổi tư thế bế con, đưa cho :

“Em ôm một lúc , tắm xong sẽ .”

“Được, dì Nguyệt thể giúp em một chút.”

Vết thương trong miệng của Đào Nhiên tháng còn đau rát, giờ hồi phục tệ, ôm con thuần thục.

Thế nhưng rời khỏi vòng tay Thẩm Sầm, bảo bối vốn đang ngoan ngoãn liền há miệng , đến xé ruột xé gan.

Trái tim Đào Nhiên thắt , dỗ bé:

“Ngoan nào bảo bối, đừng , đừng … Dì , con dữ ?”

Hai dì Nguyệt đều hơn mười năm kinh nghiệm. Một :

“Có thể là vì gian quá rộng, bé cảm giác an . Ôm bé phòng nhỏ hơn sẽ khá hơn, ôm tương tác với bé.”

“Được.”

Phòng trẻ em chuẩn xong từ .

trong nhà gian quá nhỏ, chỗ duy nhất thích hợp chỉ phòng để quần áo.

Đào Nhiên bế con , gương trong phòng để quần áo mà tới lui.

Tiếng quả nhiên nhỏ dần, dù khóe mắt vẫn còn ngấn nước, nhưng chỉ còn dáng vẻ .

Linh cảm chợt lóe, Đào Nhiên bắt đầu khe khẽ hát.

Cậu hát một bài đồng d.a.o khá nổi tiếng ở Hải Thị, giọng hát dịu dàng ngân nga. khi phát trở nên quái lạ, giai điệu ban đầu.

Ngay cả Đào Nhiên cũng sững , cúi đầu Đào Nhạc Nhạc trong lòng.

Bé con như thể nhíu mày giãn , đôi mắt tròn xoe , hàng mi vẫn đọng nước mắt, nhưng còn cất tiếng chói tai nữa.

Bá Nhạc đời rốt cuộc cũng hiểu “âm nhạc” của !

(*Bá Nhạc: thưởng thức ngựa, ẩn dụ trân trọng tài năng.)

“Em còn sợ con thích đấy.” Tiếng dì Nguyệt vang lên ngoài cửa, “Nhạc Nhạc hình như thích.”

Đào Nhiên ho khẽ, tiếp tục hát, lúc cao lúc thấp như đang chạy tám trăm dặm.

Đào Nhạc Nhạc hợp gu, chỉ nữa mà còn khẽ cong khóe miệng.

Đào Nhiên thở phào, ôm con xoay vòng chậm rãi trong phòng để quần áo:

“Mẹ cháu hồi nhỏ em mà , bà sẽ hát bài , nào thất bại. Xem cháu hát cũng tác dụng.”

Vừa dứt lời, Đào Nhạc Nhạc đột nhiên bật , còn dữ hơn , khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như chịu oan ức lớn nhất đời.

Đào Nhiên vội dỗ, luống cuống tay chân vỗ lưng bé:

“Sao ? Vừa nãy còn ngoan mà?”

Dì Nguyệt đẩy cửa bước , liếc gương:

“Có thể là thấy hai ‘’ nên ngốc.”

Bà đưa tay chạm nhẹ cằm bé:

“Nhạc Nhạc của chúng là thấy ba ba hát dở quá đúng ?”

Đào Nhiên chút phục:

“Cháu cảm thấy đây là một loại nghệ thuật trừu tượng đấy.”

Đang thì Thẩm Sầm lau mái tóc còn ướt bước , mang theo mùi hương sữa tắm thanh mát.

Anh đến gần, tiếng của Đào Nhạc Nhạc lập tức nhỏ một nửa, cái đầu nhỏ còn nghiêng về phía Thẩm Sầm.

“Sao , còn nhận nữa.” Thẩm Sầm , đón lấy bé con, hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ xíu của con:

“Để ba ôm nhé?”

Đào Nhạc Nhạc chớp mắt mấy cái, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Thẩm Sầm, cứ như mà ngừng , chỉ còn tiếng sụt sịt khe khẽ.

Đào Nhiên chút ghen tỵ:

“Tại bế một cái là con im ngay? Em tốn bao nhiêu công sức đó.”

Thẩm Sầm dùng ngón tay khẽ gõ gõ lên bé một chút:

“Chắc là nhận , em ngoài một lát .”

Đào Nhiên:

“? Được thôi, hai cố tình xa lánh em chứ gì.”

Thẩm Sầm dở dở :

“Không , cảm thấy thể là con nhận mùi hương thôi.”

Đào Nhiên giật nhận .

Hình như đúng thật, lúc hai cùng ở bên con thì bé , hễ tách thì dữ dội.

Nói chừng con thể ngửi mùi của hai , chẳng lẽ thích mùi mật ong pha với hương hoa cam?

Đào Nhiên thử tiến gần Thẩm Sầm, đầu chạm đầu , cố ý khống chế để tin tức tố phát tán ngoài.

Đào Nhạc Nhạc quả nhiên khanh khách.

Nụ của con bé vài phần giống Đào Nhiên, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên rõ rệt.

Trái tim Thẩm Sầm mềm nhũn, khẽ hỏi:

“Mẹ hát bài gì cho con đấy? Con thích ?”

“Đây là ca khúc đặc biệt của em, chỉ con mới thôi.” Đào Nhiên đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ:

, bảo bối?”

Đào Nhạc Nhạc như hiểu, khúc khích hai tiếng, nước miếng chảy , dính lên áo ngủ của Thẩm Sầm.

Đào Nhiên đắc ý hất cằm:

“Anh xem, con cũng tán thành em đấy.”

Thẩm Sầm bất đắc dĩ lắc đầu, cúi lau nước miếng cho con:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-78-thien-su-nho-phan-nghich.html.]

Hoa Hải Đường

“Được , em hát nhất.”

“Thế mới đúng!”

Đào Nhiên còn định nhân cơ hội bàn tiếp về vấn đề thì bảo mẫu mang điện thoại của tới.

Là Lâm Sương gọi.

Hôm qua, bà Đào Nhiên, bà Đổng Trinh vì từng gặp cháu ngoại nên nghi ngờ Lâm Sương giấu chuyện gì. Bà từ nông thôn chạy thẳng nội thành, về đến nhà thì đúng lúc gặp Đào Thanh Vọng mua sắm trở về.

Mấy thứ ông mua là đồ cho trẻ con. Ban đầu Đổng Trinh còn tưởng Lâm Sương m.a.n.g t.h.a.i hai, nghi ngờ cặn kẽ mới thì là Đào Nhiên sinh con.

Tư tưởng của thế hệ thường bảo thủ hơn, chấp nhận đàn ông kết hôn với vốn hiếm, huống chi Đào Nhiên còn sinh cả con .

Đổng Trinh suýt chút nữa tức đến ngã quỵ, chỉ tay con gái và con rể:

“Chuyện lớn thế , các con giấu lâu như ?”

Bọn họ gần như bao giờ thấy bà phát hỏa đến . Khi nhà, Lâm Sương lén một đoạn video gửi cho Đào Nhiên, còn kèm thêm ba cái icon giận dữ.

Đào Nhiên lập tức cho Thẩm Sầm xem:

“Xong đời, chắc bà sẽ g.i.ế.c tới đây mất.”

.

Từ hôm qua đến giờ, Đổng Trinh hề trả lời tin nhắn của , bất kể gửi bao nhiêu tin nhắn nũng, kết quả đều là sự im lặng.

Cậu nhắn hỏi Lâm Sương, Lâm Sương hiện tại Đổng Trinh vẫn bình thường, bảo chờ một lát sẽ trả lời.

Kết quả đến tận bây giờ bà mới gọi điện đến.

Đào Nhiên nhận điện thoại, trong lòng thấp thỏm, sợ chất vấn, cẩn thận mở miệng:

“Alo… ạ?”

“Là đây, bà ngoại con gọi video với con, báo cho con một tiếng.”

Nghiêm túc ?

Đào Nhiên mở cuộc gọi video, bước đầu tiên liền đưa ống kính nhắm thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhạc Nhạc.

Đầu bên nhận video, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Đổng Trinh lập tức dịu . Thấy , Đào Nhiên vội nũng nịu:

“Đây là Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc mau chào bà ngoại .”

lúc Nhạc Nhạc đang vui vẻ, bé giơ tay giơ chân về phía màn hình.

Đào Nhiên thừa thắng xông lên:

“Nhạc Nhạc mau với bà ngoại, bảo bà đừng giận ba nữa.”

“Hừ, bây giờ mới dỗ cho bớt giận ?” Giọng của bà Đổng Trinh vẫn còn mang chút hờn dỗi.

Lúc Đào Nhiên mới xoay ống kính về phía :

“Đừng giận mà bà, cháu sợ bà lo lắng nên mới . Lỡ bà tái phát cao huyết áp thì ?”

“Cho dù cũng cho , để còn chuẩn chút đồ bổ cho cháu. Mọi đều chuyện , chỉ , chẳng lẽ con sợ bà già chấp nhận nổi đúng ?”

“Không mà, thật sự , bà đừng giận nữa.”

Đổng Trinh thở dài:

“Lần giấu nữa, ?”

“Biết ạ. Bà xem Nhạc Nhạc của chúng đáng yêu .”

Đổng Trinh hỏi tiếp:

“Cháu thì , sức khỏe thế nào? Ba cháu vốn chẳng giỏi chăm sóc khác, lo cho con chu đáo ? Bà thấy con gầy đấy.”

Lời thật sự oan uổng.

Từ lúc sinh con đến giờ mới một tháng, Đào Nhiên tăng năm cân so với khi mang thai, mặt mũi mượt mà hồng hào, cả trông sức sống.

Cậu còn tự véo má :

“Bà xem con gầy , thịt đầy đây . Cháu bây giờ khỏe đến mức khiêng cả con trâu chứ.”

Lúc Đổng Trinh mới bỏ qua chủ đề , sang hỏi:

“Tiểu Thẩm ?”

Thẩm Sầm từ nãy đến giờ vẫn bế con, tay để cầm điện thoại, Đào Nhiên liền “cái giá” giữ ống kính, nịnh nọt :

“Tiểu Thẩm ở đây ạ, chăm con và chăm con .”

Trước mỗi về nhà, Đào Nhiên đều thấy Lâm Sương ở mặt Đổng Trinh ngừng khen Đào Thanh Vọng, từng cảm thấy khoa trương. Đến lượt mới hiểu, việc khen như thật chính là một cách bảo vệ khéo léo.

Nói cho “ trong cuộc” , để Đổng Trinh tìm cớ trách móc, bản chất chính là đang che chở cho nhà.

Thẩm Sầm hướng về phía ống kính gọi một tiếng “bà ngoại”.

Đổng Trinh lập tức dịu giọng:

“Cảm ơn con chăm sóc Tiểu Đào, bà còn gửi quà sửa miệng cho cháu, sẽ cho con một phong bao thật to.”

Thẩm Sầm đáp “nên mà”, thêm “cảm ơn”, Đổng Trinh liền hỏi tiếp:

“Vậy hai đứa định khi nào hôn lễ? Tiệc đầy tháng cho Nhạc Nhạc thì ?”

Nụ của Đào Nhiên cứng .

Cậu thật sự nghĩ đến hai chuyện . Một là cảm thấy phiền phức, hai là luận văn sắp đến giai đoạn thiện, chuẩn trường học đối mặt với đủ thứ đổi, thật sự tâm trí phân .

Hôn lễ thể lùi , nhưng tiệc đầy tháng thì quả thật quan trọng.

Đào Nhiên hỏi:

“Tiệc đầy tháng cũng thật long trọng ạ?”

“Tất nhiên, một đứa trẻ cả đời chỉ một đầy tháng, phim ghi hình để kỷ niệm chứ. Người khác đều , chẳng lẽ cháu ngoại bảo bối của ?”

Đào Nhiên lập tức cảm thấy m.á.u nóng sôi lên:

“Vậy tuyệt đối , lúc con bé chào đời con thề, khác thì con bé nhất định cũng .”

“Vậy hai đứa bàn bạc kỹ , định ngày xong thì cho bà, bà sẽ sắp xếp.”

“Vậy bà mệt quá ?”

“Vì cháu ngoại cưng của , bà thể sống thêm mười năm nữa!”

“Vậy bà sống thêm hai mươi năm, ba mươi năm, sống đến hai trăm tuổi mới .”

Hai chuyện về tiệc đầy tháng thêm năm sáu phút.

Đào Nhạc Nhạc vốn vẫn ngoan ngoãn bắt đầu .

Đổng Trinh giục tắt điện thoại:

“Bà bàn thêm với ba cháu một chút, cháu mau dỗ con .”

 

 

Loading...