Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 60: Tình thú

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:05:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Nhiên từng gặp , là đối tác ăn với ban nhạc , nên lịch sự: "Chào ngài."

Người nọ , vươn tay với Đào Nhiên: "Chào , cứ gọi Vương ."

Đào Nhiên đưa tay bắt lấy một chút, gì thêm.

Anh Vương cũng , vẫn , thậm chí còn tiến gần hơn. Đào Nhiên thể cảm nhận ánh mắt đ.á.n.h giá của đối phương, gần Thẩm Sầm hơn một bước, Thẩm Sầm trực tiếp nắm lấy tay .

Anh Vương : "Cậu giới giải trí , trong giới , chỉ cần là nổi tiếng, hơn nữa mối quan hệ với Thẩm Sầm."

Thẩm Sầm theo bản năng chắn Đào Nhiên, nụ mặt nhạt một chút: "Chuyện riêng tư thì nên bàn, cảm ơn giám đốc Vương đến ủng hộ hôm nay."

Giám đốc Vương "ha ha" hai tiếng, cũng hỏi thêm, vỗ vai Thẩm Sầm: "Được , phiền hai nữa, lát nữa liên hệ ."

Đám đông xa, phụ trách của công ty, chị Chu, bước nhanh đến. Chị mặc một bộ vest đen gọn gàng, tay cầm iPad. Rõ ràng là thấy cảnh , trong mắt lóe lên ánh sáng tinh ranh.

"Thẩm Sầm," chị Chu hạ giọng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Đào Nhiên, "Lời giám đốc Vương sai , tương tác của hai đứa mà thì chắc chắn sẽ gây sốt, hai đứa vốn nửa công khai , ảnh hưởng gì ."

"Không ." Thẩm Sầm ngắt lời chị , giọng đầy kiên quyết.

Chị Chu sững sờ một chút, rõ ràng ngờ từ chối dứt khoát như : "Em chị hết , hiện tại fan ship đang lòng công chúng, điều đó chắc chắn lợi cho việc quảng bá album của em."

"Em ." Thẩm Sầm nghiêng , buông tay Đào Nhiên , giọng thấp, "Chúng em dùng chuyện để lăng xê, ca sĩ thì nên tập trung âm nhạc thì hơn."

Chị Chu cau mày: "Chị sẽ kiểm soát mức độ, sẽ để lợi dụng quá mức."

"Không chị Chu, lời mạng nặng thì cũng nhẹ. Chị tính em mà, em thích kiểu đó."

Một tia hổ lóe lên mặt chị Chu: "Chị , thì tập trung âm nhạc nhé."

Đào Nhiên lén lút ngước mắt lên, vặn đối mặt với ánh mắt của Thẩm Sầm, cảm giác căng thẳng tan biến quá nửa.

Trở về khách sạn, của công ty vẫn từ bỏ ý định , xe tiếp tục gọi điện tới, thậm chí còn liên hệ Lưu Vân Hi, nhưng kết quả đương nhiên là thể.

Hoa Hải Đường

Sau khi cúp điện thoại, Đào Nhiên mới mở lời: "Họ chấp niệm thế ? Đã từ chối mà."

Hai họ một ở hàng ghế cùng, mở hé cửa sổ. Gió thổi mặt ửng đỏ.

Lưu Vân Hi từ ghế phụ đầu : "Nhà đầu tư là đấy, tin gì kiếm tiền là họ đến ngay. chắc sẽ gọi điện nữa ."

Đào Nhiên gật đầu: "Em hiểu ."

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Đào Nhiên lướt qua tên gọi đến.

Đào Thanh Vọng.

Cả ngày hôm nay Đào Thanh Vọng liên lạc với , chỉ khi xuống máy bay thì mới hỏi đến nơi . Cậu sợ mắng, trong lòng thấp thỏm: "Alo ba ạ?"

Đối diện "ừ" một tiếng, giọng bình thản: "Chuyện của Tiểu Thẩm đều xong xuôi ?"

"Vâng, mai bọn con về ."

Đào Thanh Vọng: "Được, đến lúc đó con và Tiểu Thẩm cứ về thẳng chung cư, ba và con với cả dì Trương sẽ đến một chuyến."

Đến gì?

Không chia cắt uyên ương đấy chứ?

Đào Nhiên thử hỏi: "Đến gì thế ạ?"

"Đợi thêm hai tháng nữa, khi nào nghỉ hè thì con và Tiểu Thẩm đừng ở đó nữa, chúng sắp xếp một chỗ ở cho hai đứa, các con cứ qua đó ở đến khi đứa bé chào đời."

Chiếc xe chạy nhanh, gió rít "vù vù vù" lọt khoang xe.

Đào Nhiên nhất thời rõ, chỉ mấy chữ cuối, kinh ngạc hỏi: "Ba đồng ý cho chúng con ở cùng ạ?"

Cửa kính xe từ từ đóng , gian bên trong xe lập tức trở nên tĩnh lặng. Ngay cả Lưu Vân Hi và Cố Ngôn đang trò chuyện cũng im bặt.

Đào Nhiên lúc mới nhận phản ứng quá nhanh, kìm sự vui mừng, siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Sầm: "Vậy mai bọn con về sẽ ở nhà đợi , đó chúng sẽ bàn bạc chuyện chuyển nhà."

Cúp điện thoại, hét lên một tiếng: "Tuyệt quá, ba Đào đồng ý , hai đứa cần lén lút nữa!"

Cố Ngôn nghi ngờ: "Hai thế mà gọi là lén lút ?"

"So với mặt ba em thì đúng là lén lút." Đào Nhiên trả lời, tiếp, "Giờ thì nhận sự ủng hộ diện ."

Cố Ngôn : "Thế ăn mừng nhỉ, hai ' mới' mời chúng ăn bữa trò!"

"Mời! Muốn ăn gì thì ăn, Đào chủ tịch sẽ bao hết!"

Đến nơi ăn, Đào Nhiên cuối cùng cũng xuống xe, theo Cố Ngôn: "Nói chung là cứ gọi thoải mái, cần tiết kiệm tiền cho em."

Cố Ngôn cảm động: "Anh chỉ thích những bạn như thôi."

Lưu Vân Hi và Thẩm Sầm phía , Thẩm Sầm bóng lưng Đào Nhiên, khóe miệng nở một nụ nhẹ nhàng.

Lưu Vân Hi thấy thế hỏi: “Cậu thật sự thích Tiểu Đào ?”

Thẩm Sầm: “Ừ.”

Ngày hôm , ban nhạc mua chuyến bay buổi trưa về Hải Thành. Bốn giờ chiều, Đào Nhiên và Thẩm Sầm về đến nhà.

Trước cửa chất đống mấy thùng giấy chuyển phát nhanh, bên trong là gì.

Đào Nhiên lấy chân đá đá: “Anh mua ? Gần đây em chẳng mua gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-60-tinh-thu.html.]

“Không .” Thẩm Sầm đặt hai chiếc vali xuống, cúi xuống xách thùng giấy lên lắc lắc, “Nặng phết.”

Đào Nhiên cúi giày, đột nhiên nhớ một chuyện, bỗng phắt dậy.

Hai hôm nay tuy mua gì, nhưng đó vì bốc đồng nên mua vài món quần áo nữ đang bán . Nếu gì bất ngờ thì trong thùng chính là mấy món đó.

Thẩm Sầm nhà, đặt hộp chuyển phát nhanh lên kệ: “Nhớ là gì ?”

“Không, gì.” Đào Nhiên cuống quýt định giật lấy, ngón tay chạm cạnh thùng giấy Thẩm Sầm né .

Thẩm Sầm dứt khoát rạch băng keo, để lộ những chiếc áo xếp gọn gàng bên trong.

Đầu tiên là một chiếc váy liền màu hồng nhạt. Chất liệu chiffon nhẹ nhàng, cổ áo đính ngọc trai nhỏ.

Thẩm Sầm nhấc gấu váy lên run run, nhướng mày Đào Nhiên: “Cái là gì?”

“Không của em!” Giọng Đào Nhiên đột nhiên cao lên, vội vã hạ thấp, “Là mua cho em họ em, tuần sinh nhật nó.”

Thẩm Sầm gì, lôi một chiếc váy dài ôm sát màu xanh bạc hà, bên còn viền ren, kết hợp với một chiếc áo khoác cardigan hở cổ màu vàng cam, hợp mùa hè.

“Em họ em bao nhiêu tuổi ?” Thẩm Sầm vắt chiếc cardigan lên khuỷu tay, ánh mắt dừng ở vành tai ửng đỏ của Đào Nhiên, “Sao đến bao giờ.”

“Mười tám tuổi.” Đào Nhiên lấy ngón tay xoắn vạt áo hoodie, ánh mắt mơ hồ, “Nó thích mấy thứ lắm, mau cất quần áo của .”

Chưa dứt lời, thấy Thẩm Sầm lấy một tờ hóa đơn mua hàng ở đáy thùng: “Anh nhớ em mua quần áo nữ mà.”

Mặt Đào Nhiên “phừng” lên đỏ bừng, giật lấy tờ hóa đơn vò nát, ném thùng rác: “Anh đừng , thật là! Là em mua thì , em mua ?”

“Được chứ.” Thẩm Sầm khẽ , lồng n.g.ự.c rung lên truyền qua lớp da thịt đang dính sát .

Anh cầm chiếc váy liền màu hồng nhạt lên, ướm lên Đào Nhiên: “Thử xem?”

“Không cần!” Đào Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, mắt tròn xoe, như một con mèo giẫm đuôi, “Ai mặc cho xem chứ?”

“Thế thì lãng phí quá.” Thẩm Sầm đầu ngón tay lướt qua cổ áo đính ngọc trai của chiếc váy liền, dỗ dành , “Thử một nhé?”

Đào Nhiên giật lấy mấy bộ quần áo đó, thấy con đúng là quá hư hỏng.

Ngày thường thì vẻ đắn, đến lúc giấu nổi bản chất của , thật quá đáng.

Cậu cầm những bộ quần áo đó phòng, tiện tay nhét chúng tủ quần áo.

Cảm nhận Thẩm Sầm theo, đầu trừng mắt: “Anh em mặc ?”

Ánh mắt Thẩm Sầm hề né tránh, dừng eo .

Eo Đào Nhiên vốn dĩ nhỏ, khi m.a.n.g t.h.a.i thì bụng thêm chút thịt, sờ mềm mại và tinh tế, mặc váy chắc chắn sẽ .

dáng vẻ thẹn thùng của Đào Nhiên, dỗ mặc thì còn tốn chút công sức.

Thẩm Sầm gật đầu: “Đã mua mà.”

"Đã mua " là một trong ba câu dỗ dành Việt Nam phổ biến nhất.

Đào Nhiên hừ hừ hai tiếng, phịch xuống.

Người khác thì rõ, nhưng trong nhà họ, t.h.a.i p.h.ụ luôn đặc quyền, hướng Đông thì cả nhà hướng Đông.

Cậu khoanh tay mở lời: “Vậy mặc cho em xem.”

Thẩm Sầm: ?

Ở cùng lâu như , Đào Nhiên cũng hiểu rõ Thẩm Sầm tuy bề ngoài vẻ lôi thôi, nhưng thực chú trọng đến ăn mặc, quần áo của chỉ mặc một ngày, trùng lặp, cũng thường xuyên cập nhật tủ đồ.

Nói một cách dễ hiểu, con phong cách của một thần tượng.

Thấy trả lời, Đào Nhiên cố ý bày vẻ mặt sắp : “Em còn sinh con cho đấy, mà chịu mặc một cái váy cho em xem ? là đàn ông, thì trân trọng nữa!”

Những từ cuối cùng gào lên.

Công thủ đổi chỗ, Thẩm Sầm thể giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Muốn xem mặc cái nào?”

Đào Nhiên lập tức nín , tùy tay chỉ: “Cái váy màu hồng phấn , em thấy mặc màu hồng bao giờ. Anh nghĩ xem nếu chúng sinh con gái, chắc chắn sẽ mặc đồ màu hồng cùng nó, thì thử nghiệm một chút.”

Chiếc váy dài xẻ tà màu hồng nhạt, vải dệt thưa và co giãn, thế nào cũng thể nhét Thẩm Sầm.

Thẩm Sầm thật sự bất lực: “Không mặc ?”

“Thôi nào, em thật sự xem mà.”

Đào Nhiên vài động tác xin xỏ, mắt thẳng , : “Em sẽ cởi đồ cho , em sẽ mặc đồ cho .”

Thẩm Sầm im một phút, buông xuôi: “Được .”

Lòng Đào Nhiên vui như mở hội, cởi từng món quần áo của . Giống như hồi nhỏ chơi búp bê Barbie với Lâm Lan, cởi hết áo quần của , đó cầm chiếc váy hồng ướm lên .

Cơ bắp của Thẩm Sầm săn chắc, quá vạm vỡ, nhưng dù thế nào, mặc chiếc váy vẫn khó khăn.

Anh nhắm mắt , đối mặt với sự thật, mặc cho Đào Nhiên khoác chiếc váy hồng lên . Anh nhịn hỏi: “Xong ?”

Đào Nhiên gì, tập trung “khám phá”.

Cậu thích cơ bụng của Thẩm Sầm, mỗi đều sờ lâu.

Giờ Thẩm Sầm thế , càng tiện cho bậy.

Nghĩ đến thôi thấy hời .

Loading...