Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 58: Thời kỳ nhạy cảm
Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:11:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hành lang một bóng , ngoài đường phố cũng yên tĩnh. Thẩm Sầm thậm chí thể thấy tiếng tim đập. Anh kịp suy nghĩ, cơ thể phản ứng một bước, vươn tay ôm lấy Đào Nhiên. Cánh tay siết chặt, giữ chặt trong lòng.
Sống mũi quanh quẩn mùi mật ong quen thuộc, hòa lẫn chút mùi nước hoa của khách sạn, quả thật khiến da đầu tê dại.
Anh siết chặt cánh tay, cảm nhận Đào Nhiên cọ cọ trong lòng, hỏi: “Sao em đến đây?”
Đào Nhiên ngẩng đầu trong lòng : “Em nhớ , nên mua vé chuyến sớm nhất đến đây. Em tạo cho một bất ngờ, điện thoại thì hết pin…”
Cậu líu lo một tràng dài, Thẩm Sầm chỉ bốn chữ “em nhớ ”. Lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn . Đầu tiên là một nụ hôn khẽ, khi nhận sự đáp mới trở nên sâu hơn.
Hoa Hải Đường
Nụ hôn mang theo nỗi nhớ nhung mấy ngày nay, vội vàng mạnh mẽ.
Đào Nhiên hôn đến khó thở, chỉ thể theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của . Các đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, đập cánh tay : “Khó thở quá.”
Thẩm Sầm dần dần chậm nụ hôn, khóe môi vẫn dán môi , nhẹ giọng hỏi: “Giờ đỡ hơn ?”
Đào Nhiên gần như ngạt thở, cuối cùng cũng thoát một chút, thở dồn dập: “Anh ?”
Giọng Thẩm Sầm khàn nhiều: “Em hồi âm tin nhắn, tưởng em xảy chuyện gì.”
“Em đang ?” Đào Nhiên sờ sờ mặt , như thể trấn an, “Điện thoại em thật sự hết pin, ở sân bay sạc một lát mới khởi động .”
Quyết định đến đây của vội vàng, thậm chí còn kịp bàn bạc với Đào Thanh Vọng và Lâm Sương. Thu dọn xong đồ là vội vàng ngay. Đến sân bay mới phát hiện điện thoại chỉ còn 20% pin.
Cậu sợ khi hạ cánh sẽ tìm khách sạn, đành tắt nguồn điện thoại, chính vì thế mới lỡ tin nhắn của Thẩm Sầm, ngờ Thẩm Sầm lo lắng đến .
Cả căn phòng gần như ngập tràn mùi hoa cam đầy tính chiếm hữu của Thẩm Sầm, nồng đậm đến mức nồng.
Nghĩ đến Thẩm Sầm thích như , lòng chút rộn ràng. Cậu khẽ hôn lên môi Thẩm Sầm: “Có siêu nhớ em ?”
Thẩm Sầm gì, chỉ cúi đầu một nữa, trông như vẫn hôn đủ.
Lần Đào Nhiên để hôn, đẩy , ôm lấy mặt : “Em đến là để việc chính. Anh ốm ?”
Thẩm Sầm sững , lắc đầu.
Lần Đào Nhiên tin, trực tiếp đưa tay lên, các ngón tay men theo làn da cổ lên, cuối cùng đặt trán .
Cảm nhận ấm trong lòng bàn tay, cau mày: “Em thấy nóng. Có sốt , em xem siêu thoại thấy hôm qua còn chảy m.á.u cam.”
Cậu ôm mặt Thẩm Sầm tới lui.
Thẩm Sầm nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của , đưa đến bên môi : “Chỉ là nóng trong thôi, .”
“Nóng trong mà chảy nhiều m.á.u cam thế ư?” Đào Nhiên tin, tay sờ xuống cánh tay Thẩm Sầm, nắm cổ tay , “Tay lạnh thế , còn bảo ốm?”
Thẩm Sầm thở dài: “Thật sự , giờ cũng khó chịu nữa.”
“Thế cũng .” Đào Nhiên kéo trong, lập tức ấn xuống giường, từng nút áo cởi , “Em kiểm tra xem gầy , giờ em cũng một nửa quyền sử dụng cơ bắp của đấy.”
Trong tư thế đó, Đào Nhiên sụp xuống Thẩm Sầm, thể cảm nhận ấm quá mức của bên .
Thẩm Sầm chút bất lực, dáng vẻ nghiêm túc của , bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc: “Đừng nghịch nữa.”
Anh đưa tay định mặc áo sơ mi, nhưng tay giữ .
Đào Nhiên trừng mắt một cái, buông tha, tay tiếp tục sờ soạng: “Ai bảo lừa em, quá đáng lắm, em sẽ tha cho dễ dàng .”
Đào Nhiên học chơi nhạc cụ, tay mềm, ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp da thịt đến Thẩm Sầm. Anh vô thức thả lỏng, mặc cho sờ tới sờ lui .
Đến khi Đào Nhiên sờ đến những chỗ quá đáng hơn, Thẩm Sầm mới buộc giữ tay : “Anh sai , nhất định giấu em nữa.”
Đào Nhiên lúc mới hài lòng, hôn lên cằm một cái, xoay xuống giường, kéo vali từ cửa.
Mở vali, tiếng khóa kéo loảng xoảng, Đào Nhiên lẩm bẩm: “Em mang một ít t.h.u.ố.c đến đây, lấy từ trong tủ t.h.u.ố.c ở nhà, xem dùng .”
Nói xong, thấy ai đáp lời, Đào Nhiên đầu : “Sao để ý đến em?”
Cổ họng Thẩm Sầm cuộn : “Anh nghĩ là vấn đề về sức khỏe.”
Đào Nhiên: “Thế thì là gì?”
Thẩm Sầm theo , xổm xuống, tay đặt lên gáy Đào Nhiên, khẽ vuốt ve tuyến thể.
Đào Nhiên cảm nhận sự ngứa ngáy tuyến thể, đột nhiên lên: “Anh là đang trong kỳ nhạy cảm đấy chứ?”
Lần đến lượt Thẩm Sầm nghi hoặc: “Kỳ nhạy cảm, là ?”
Là ý của từ “ái ái”.
Đào Nhiên ngượng ngùng , cầm điện thoại tra. Giọng nữ điện tử vô cảm từ điện thoại phát :
[Kỳ nhạy cảm là một khái niệm trong sách abo, chỉ giai đoạn mà Alpha trải qua những đổi rõ rệt về mặt sinh lý và tâm lý, cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố của Omega, tương đương với kỳ động d.ụ.c của Omega ]
Đào Nhiên dịch đơn giản: “Ý là chúng cần tiến hành trao đổi dịch thể.”
Trong phòng khách sạn sẵn bao cao su, nhưng dịch vụ phòng thể mang đến, thực đơn điện tử còn chu đáo ghi cả nhãn hiệu và kích thước.
Đào Nhiên Thẩm Sầm tích ô “size lớn nhất” của một nhãn hiệu nào đó, mặt nóng bừng: “Buổi chiều việc gì , là chúng cần nhanh một chút?”
Thẩm Sầm đến mép giường, kéo rèm : “Buổi chiều hoạt động lúc 4 giờ, vội.”
Ánh sáng trong phòng tối sầm nhiều, chỉ còn một tia lọt , cả gian tràn ngập sự mập mờ.
Thẩm Sầm tấm rèm, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cả toát vẻ căng thẳng.
Đào Nhiên thể hình dung tình hình sắp tới, : “Vậy em tắm .”
Nước chảy khắp , Đào Nhiên đổ sữa tắm thơm lên cánh tay, cọ sạch tất cả những nơi thể sờ đến. Trong tiếng nước róc rách, bên ngoài tiếng mở cửa và đóng cửa, đoán là b.a.o c.a.o s.u đến, thế là nhanh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-58-thoi-ky-nhay-cam.html.]
Trong phòng tắm tràn ngập hương trái cây nhiệt đới nồng nàn.
Tắm xong, dán mũi cánh tay ngửi thử.
Thơm, đạt yêu cầu.
Cậu kéo cửa phòng tắm , lập tức mùi hoa cam ập đến cho sững .
Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, khí trong phòng là mùi của Thẩm Sầm, bá đạo chiếm cứ ngóc ngách. Còn bản Thẩm Sầm, đang mép giường , bờ vai căng cứng thấy rõ, đáy mắt ánh lên một màu đỏ bất thường.
Thẩm Sầm vươn tay về phía : “Lại đây, để lau tóc cho.”
Đào Nhiên rón rén đến, đầu ngón tay chạm cánh tay Thẩm Sầm nắm lấy, dễ dàng kéo lòng.
Khăn tắm lỏng lẻo, để lộ làn da ửng hồng vì nóng.
“Giờ bắt đầu luôn ?” Giọng Đào Nhiên run, khi hấp thụ tin tức tố của , nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao.
Thẩm Sầm vùi mặt cổ , thở nóng bỏng: “Lau tóc .”
Cảm giác đỉnh đầu nhẹ nhàng, nhưng mùi tin tức tố hề nhạt . Cậu Thẩm Sầm chỉ đang cố nhịn, thế là nghiêng đầu hôn lên má : “Không cần nhịn , em cả.”
Thẩm Sầm trả lời, chỉ ôm chặt hơn, răng nanh khẽ cọ tuyến thể gáy , nỡ cắn.
Đào Nhiên cảm nhận một nơi nào đó quá nóng, nhẹ giọng thúc giục: “Nhanh lên .”
Cả buổi trưa đều trôi qua trong hoang đường.
Đào Nhiên mệt đến nỗi tay cũng nhấc nổi, nghiêng , định xoay thì lưng cọ một làn da ấm áp, khiến Thẩm Sầm ôm chặt hơn.
Mùi Chanh Hoa vẫn còn vương vấn trong khí, nhưng nhạt nhiều, bọc lấy mùi Ong Mật thoang thoảng.
“Có mệt ?” Giọng Thẩm Sầm dán tai , mang theo chút khàn khàn của mới tỉnh ngủ.
Đào Nhiên rúc lòng : “Khát, còn đói nữa.”
Thẩm Sầm thuận tay lấy cốc nước tủ đầu giường, đưa cho uống. Xoay xuống giường: “Dịch vụ phòng chậm lắm, xuống mua đồ ăn cho em.”
Đào Nhiên nhắm mắt : “Ừm ừm.”
Thẩm Sầm đến cửa, : “Đắp chăn cẩn thận nhé, đây.”
Đáp chỉ sự im lặng.
Mệt mỏi vì và “cày cuốc” cả buổi trưa, Đào Nhiên ngủ say như c.h.ế.t. Trong mơ màng, thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng Thẩm Sầm quên mang thẻ phòng. Vừa mở mắt, giọng Lưu Vân Hi từ bên ngoài vang lên: “Thẩm Sầm? Hay là ngất , sẽ mở cửa đấy.”
Đào Nhiên giật hoảng hốt, bật dậy. Áo choàng tắm trượt xuống, những vệt đỏ n.g.ự.c vẫn còn nóng. Ai cũng trải qua chuyện gì.
Nếu khác thấy trong bộ dạng , sẽ còn mặt mũi nào.
Đào Nhiên siết chặt áo choàng tắm và chân trần, nhanh chóng trốn trong tủ quần áo. Tủ quần áo che khuất tầm , chỉ thể thấy một chút tiếng động.
Tiếng bước chân “cộp cộp”.
Tiếng là đang đến gần .
Đào Nhiên hối hận, chỉ vài phút đó, nên lên tiếng bảo Lưu Vân Hi chờ lát nữa hãy đến.
Thế còn hơn là trốn trong tủ quần áo thế , giống hệt như bắt gian tại trận.
Tiếng bước chân dừng tủ quần áo. Đào Nhiên thậm chí thể cảm nhận tay đặt lên tay nắm cửa tủ. Cậu nín thở.
Ngay đó, giọng Thẩm Sầm vang lên: “Lưu Vân Hi, gì thế?”
Lưu Vân Hi: “Gọi điện cũng , gọi tên cũng trả lời. tưởng ngất xỉu nên xem.”
“ , ngoài .”
“ việc với .”
“Lát nữa hãy .”
Lưu Vân Hi “ha” một tiếng: “Vậy lát nữa nhé?”
Nói xong, một tràng tiếng bước chân, đó là tiếng đóng cửa.
Đào Nhiên suýt nữa dán tai tủ quần áo.
Giây tiếp theo, cánh tủ quần áo mở . Đào Nhiên hoảng hốt, thấy là Thẩm Sầm, quanh bên ngoài: “Anh chứ?”
“Ừ.” Thẩm Sầm xuống từ cao, “Trốn gì, cũng là lạ.”
Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ : “Anh ngại ? Anh xem chính chuyện gì .”
Áo choàng tắm của buộc chặt, để lộ một mảng lớn da thịt. Nơi nào thấy đều còn nguyên vẹn, phủ kín những vệt đỏ, tất cả đều là dấu hôn.
Đến tận giờ, vẫn còn nhớ cảm giác “trồng dâu tây”. Cậu bực tức: “Lần em cũng sẽ c.ắ.n nhiều như thế.”
Thẩm Sầm ôm lòng: “Anh sai , để bôi t.h.u.ố.c cho em.”
Đào Nhiên: “Vốn dĩ là sai mà.”
Hai dỗ dành , quấn quýt bên .
Ngoài cửa, Lưu Vân Hi rời về phòng . Cố Ngôn đang ở trong phòng , thấy , liền lên: “Sao , vẫn ốm ?”
Lưu Vân Hi đờ đẫn, chút thể tin những gì thấy, : “Trong tủ quần áo của Thẩm Sầm giấu một .”
Cố Ngôn: ?
Cố Ngôn: “Cậu dám ngoại tình!”