Khi Bạn Gái Cũ Nam Chính Trở Thành Trà Xanh - Chương 24: Cũng Là Thế Thân (24)
Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:59:07
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa phùn giăng mắc, sương mù lượn lờ.
Lúc Nhan Trà bước khỏi nghĩa trang, cô vặn thấy Nhan Bạch Nguyệt đang xuống xe. Chắc hẳn cô nhận tin từ vệ sĩ nên tự lái xe tới mà kịp gọi tài xế. Nét mặt Nhan Bạch Nguyệt thoáng vẻ nôn nóng, lo lắng.
Khi thấy Nhan Trà, cô rõ ràng nhẹ nhõm hẳn. Ngay lập tức, Nhan Bạch Nguyệt sải bước nhanh về phía Nhan Trà, đồng thời mở chiếc dù trong tay.
Nhan Trà khựng , ngẩn ngơ đối diện, tựa như mất hồn.
Rất nhanh, Nhan Bạch Nguyệt mặt cô. Trên cô thoảng mùi hương thanh lãnh, nhẹ nhàng mà dễ chịu, như hoa nở vách đá phủ tuyết trắng, thanh cao đẽ, khiến lòng thư thái. Mùi hương lập tức xua tan cái âm u, tử khí của nghĩa địa.
Nhan Bạch Nguyệt nghiêng chiếc dù, che chắn mưa gió cho em , đến mức để ý vai ướt. Cô chỉ lo lắng Nhan Trà: “Trà Trà, em ? Không chứ?” Nhan Bạch Nguyệt đ.á.n.h giá em gái, dường như nghĩ tới điều gì, thần sắc chần chừ, “Lục Lệ với em…”
Lời còn dứt, Nhan Trà bỗng nhiên ôm chầm lấy cô.
Nhan Bạch Nguyệt kịp dứt lời, cánh tay đang giữ dù cũng cứng đờ.
Một lát , cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Nhan Trà bằng tay còn , dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nhìn thấy trạng thái rõ ràng của Nhan Trà, Nhan Bạch Nguyệt cần hỏi cũng Lục Lệ hết chuyện cho em , thậm chí còn chọn một nơi như nghĩa trang! Nhan Bạch Nguyệt phẫn nộ đau lòng, nhưng an ủi em như thế nào, lúc gì cũng vẻ nhợt nhạt, vô lực.
Một lúc lâu , Nhan Trà truyền rầu rĩ lên tiếng khiến khỏi đau xót: “Chị, em về nhà.”
Nhan Bạch Nguyệt ngẩn , ánh mắt chợt dịu dàng, xen lẫn nỗi xót xa, thương cảm phức tạp. Cô xoa tóc em gái: “Được, chúng về nhà.”
Hai lên xe, Nhan Bạch Nguyệt lấy khăn bông sạch lau khô những hạt mưa tóc Nhan Trà. Sau đó, cô còn đắp chiếc chăn lông ấm áp lên đầu gối cô.
Nhan Trà chỉ im lặng ghế phụ, ánh mắt vô định, mất hết thần thái, phảng phất như thứ đều như tro tàn, sắc mặt tái nhợt yếu ớt khiến lo lắng.
Nhìn em gái như , Nhan Bạch Nguyệt thấy trạng thái vui vẻ đây của em khi tin Lục Thâm còn sống hơn, ít nhất em gái sẽ đau khổ đến mức . Nhan Bạch Nguyệt thở dài trong lòng, xoa đầu Nhan Trà, giọng thanh lãnh nhưng dịu dàng: “Trà Trà, đừng nghĩ nhiều. Ngủ một lát , về đến nhà chị sẽ gọi em dậy.”
Thấy Nhan Trà ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng nhắm mắt, cô mới khởi động xe, rời khỏi nghĩa trang.
Về đến nhà, Nhan Bạch Nguyệt cũng truy hỏi gì cả, chỉ bảo Nhan Trà tắm nước nóng , đó cùng ăn cơm tối.
Nhan Trà ngoan đến đáng thương, cứ như một con rối mất linh hồn, bảo gì thì đó, rũ mi mắt lời nào, còn chút linh động đáng yêu nào như mỗi khi chuyện với cô đây.
Nhan Bạch Nguyệt đưa em gái về phòng, cô ngủ say mới xuống lầu. Trong lòng cô nghẹn một cục tức, vốn định tìm Lục Lệ tính sổ, nhưng lúc là thời điểm thích hợp. Cô kiềm chế cảm xúc, gọi điện cho Phó Vân Tu.
Gợi ý đây của Phó Vân Tu vẫn hiệu quả rõ rệt, nếu vì sự cố từ phía Lục Lệ, trạng thái của Nhan Trà trở nên tồi tệ như thế . Có lẽ, ngay từ đầu cô nên nhờ Lục Lệ giúp đỡ. Thấy Nhan Trà càng ngày càng tệ, cô chút tự trách.
Nhan Bạch Nguyệt gọi cho Phó Vân Tu chỉ để hỏi ý kiến về cách xử lý tình trạng hiện tại của Nhan Trà, dù cũng chuyên nghiệp hơn, và hiểu rõ bệnh tình của Nhan Trà. điều cô ngờ tới là, khi cô kể về chuyện xảy hôm nay, Phó Vân Tu trực tiếp đến đây.
Chuyện vẻ quá nhiệt tình ?
Phó Vân Tu gặp t.a.i n.ạ.n xe đầy một tháng, vẫn cần chống nạng mới vững, mà giữa đêm khuya tới trao đổi với cô về chuyện của Nhan Trà? Nhan Bạch Nguyệt khỏi ngẩn . Cúp điện thoại xong, cô nhíu mày.
Nghĩ , Phó Vân Tu dường như quá mức quan tâm đến Nhan Trà. Mặc dù cô trả phí tư vấn tâm lý, và theo một ý nghĩa nào đó, Phó Vân Tu là bác sĩ tâm lý cô thuê cho Nhan Trà, chỉ là Nhan Trà hề . Sự quan tâm bệnh nhân của Phó Vân Tu miễn cưỡng thể chấp nhận .
hiện tại Nhan Trà quá yếu, Nhan Bạch Nguyệt bất kỳ nguy hiểm nào gây tổn thương thêm cho em gái. Nếu Phó Vân Tu thật sự là một bác sĩ thể nảy sinh tình cảm khác với bệnh nhân, thì rõ ràng thích hợp tiếp cận Nhan Trà nữa.
Nhan Bạch Nguyệt nghĩ xong, trong lòng hạ quyết tâm.
Nửa giờ , Phó Vân Tu đến nhà họ Nhan.
Anh mặc một bộ vest trắng, hình thon dài, khí chất văn nhã ôn hòa. Dù trong tay còn chống một chiếc nạng cũng giảm vẻ ngoài trai thể mê hoặc lòng .
Ngày thường Phó Vân Tu cũng ăn mặc tinh tế nho nhã như , Nhan Bạch Nguyệt nghĩ nhiều, nhưng hiện tại thấy , cô thêm chút cảnh giác.
Nhan Trà hiện tại đang mắc bệnh, thần trí minh mẫn. Nếu Phó Vân Tu thật sự ý đồ khác, cố ý dụ dỗ, với điều kiện của , việc đắc thủ là dễ dàng. Mặc dù theo hiểu của cô , Phó Vân Tu như , nhưng cô lầm một khi giao Nhan Trà cho Lục Lệ. Giờ đây cô chút hoảng loạn, cảm thấy lẽ đàn ông đều thứ . Giống như Lục Lệ, đây thấy là thứ c.h.ó m.á mặt thú như !
Thấy Nhan Bạch Nguyệt , Phó Vân Tu đặt chén xuống, ánh mắt cặp kính lóe lên, khóe môi khẽ nhếch: “Học như là ý gì?”
Giọng điệu Nhan Bạch Nguyệt vẫn bình tĩnh như ngày thường: “Không gì, em chỉ lo lắng cho Trà Trà.”
Nghe cô , đáy mắt Phó Vân Tu thoáng tối sầm trong chốc lát. Anh tiếp: “Về vấn đề của Nhan tiểu thư, vẫn chỉ một đề nghị là đưa em nhập viện điều trị.”
Nhan Bạch Nguyệt im lặng.
Phó Vân Tu tiếp lời: “Trước đây học lo lắng vạch trần ảo tưởng sẽ khiến em chịu nổi, nhưng hiện tại sự lo lắng đó còn nữa.”
Thấy Nhan Bạch Nguyệt vẫn gì, Phó Vân Tu cũng im lặng một lát, : “Anh quyết định khó chấp nhận. Anh thấy nhiều trường hợp như . Những chấp nhận cái c.h.ế.t của yêu, hoặc là u uất, tự hại bản , hoặc là phung phí cuộc đời . Kết quả cuối cùng đều . Học nếu thật lòng quan tâm Nhan tiểu thư, thì nên mềm lòng lúc .”
Nhan Bạch Nguyệt ngước mắt , một lúc : “Em sẽ cân nhắc đề nghị của .”
“Nếu học vẫn tin tưởng , là giao cho sắp xếp ?” Phó Vân Tu ôn tồn , “Anh quen …”
Nhan Bạch Nguyệt chợt cắt lời: “Không cần, học trưởng, thời gian phiền nhiều.”
Phó Vân Tu mới dừng , ánh mắt cặp kính bất Nhan Bạch Nguyệt, cảm nhận cô đang giữ cách với .
Tại ? Cô nhận tâm ý của ?
Không đúng, nếu cô nhận , cô sẽ gọi điện thoại cho , cô sẽ chỉ xa lánh , giống như cách cô từ chối những theo đuổi khác.
Vậy thì... Cô tin tưởng thể chữa khỏi cho Nhan Trà?
Phó Vân Tu nhiều suy đoán trong lòng, dần dần sinh vài phần bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-ban-gai-cu-nam-chinh-tro-thanh-tra-xanh/chuong-24-cung-la-the-than-24.html.]
Cô quan tâm đến cô em họ đến ?
cảm xúc của hề lộ mặt. Anh chỉ nhẹ, như hề để tâm: “Không cần khách sáo như . Nếu chỗ nào cần giúp đỡ, học cứ việc mở lời.”
Nhan Bạch Nguyệt cũng đáp vài câu tiễn khỏi nhà họ Nhan.
Sau khi rời , Phó Vân Tu đầu về hướng phòng ngủ ở lầu hai, đáy mắt là sự lạnh lùng, tàn nhẫn hề che giấu.
Sự tồn tại của Nhan Trà quá chướng mắt! Cô viện điều dưỡng thì đừng hòng ngoài cản trở !
Bên cạnh Nhan Bạch Nguyệt cần bất kỳ nào, càng cần em gái. Cô chỉ thuộc về ! Từ thể xác đến tinh thần đều là của .
Trong phòng ngủ.
Nhan Trà diễn xong một màn kịch ngược luyến m.á.u c.h.ó với Lục Lệ, bởi vì hao tốn khá nhiều cảm xúc, hơn nữa tiến độ nhiệm vụ cũng sắp thành nên cô thức đêm chơi game một chút để thư giãn. Trò chơi ở thế giới cô từng chơi qua, khác hẳn với thế giới thực của cô, mới lạ.
Ai ngờ, đúng lúc cô đang chìm đắm trò chơi và dần lên cơn “ghiền” thì trong phòng ngủ bỗng vang lên một giọng trầm thấp, chậm rãi: “Nhan Nhan, 1 giờ sáng , còn ngủ?”
Nhan Trà ngẩng đầu thấy Lục Thâm bên giường cô với ánh mắt khó lường.
“Em…” Nhan Trà theo bản năng giấu điện thoại chăn, ôm lấy eo , đôi mắt sáng ngời và mềm mại, “Em nhớ quá nên ngủ .”
“Thật ?” Lục Thâm cúi xuống, hôn lên môi cô, ánh mắt u ám, giọng chút khàn khàn, “Vậy ngủ cùng em nhé?”
Lời dứt, thở khủng bố vô hình lan tỏa, phòng ngủ biến thành Quỷ Vực, ngay cả đôi môi Lục Thâm cũng chút nóng rực.
Nhan Trà: “…”
Cái hình như là ngủ đơn thuần ?
Lục Thâm ôm eo hôn cô.
Qua một lúc Nhan Trà mới dịu giọng hỏi, “Lục Thâm ca ca, về nhanh như ?”
Tay Lục Thâm chống lên gối đầu bên cạnh cô. Anh cúi đầu cô, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự tình cảm khó kiềm chế. Giọng khàn khàn: “Nhan Nhan gặp ?”
Nhan Trà: “Đương nhiên , em chỉ vì em mà chậm trễ công việc.”
Nghe cô , động tác của Lục Thâm khựng , ánh mắt chút ý vị thâm trường: “Em tò mò gì ?”
Nhan Trà đương nhiên thể rằng cô hết, cô chỉ giả vờ hiểu chuyện đáp: “Mỗi đều bí mật riêng. Anh thì em sẽ . Em hỏi vì ghét bỏ.”
Nghe , Lục Thâm cô một lát: “Anh bí mật gì với em.”
Nhan Trà ngẩn . Lục Thâm kể cho cô về chuyện khi c.h.ế.t 5 năm .
Khi c.h.ế.t, kéo thế giới Vô Hạn Lưu và ký khế ước với Chủ Thần của thế giới đó, trở thành Boss quái vật của phó bản. Sau khi mãn hạn khế ước 300 năm, thể khôi phục tự do và thực hiện một nguyện vọng.
Nhan Trà theo bản năng hỏi: “Nguyện vọng của là gì?”
Lục Thâm rũ mắt cô: “Nguyện vọng của luôn là trở , nhưng giờ thêm một cái nữa.” Anh nắm tay cô, , “Anh … thể quang minh chính đại ở bên em.”
Nhan Trà đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của , điểm chú ý lệch. Cô áp sát n.g.ự.c , dịu dàng hỏi: “Lục Thâm ca ca, kỳ hạn của còn bao lâu nữa?”
Lục Thâm : “Bảy ngày.”
Nhan Trà: “…”
Khoan !
Cô cứ nghĩ mới c.h.ế.t 5 năm thì chắc cũng mới đến thế giới Lưu Vô Hạn lâu, nhưng quên mất một chuyện. Tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới giống !
Nói cách khác… Lục Thâm tuy c.h.ế.t 5 năm ở thế giới , nhưng ở thế giới Lưu Vô Hạn 300 năm?
Nhan Trà khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt như ma cà rồng của Lục Thâm, khỏi im lặng.
là… Quỷ quái giới * Boss mà.
Thấy cô lời nào, Lục Thâm nhẹ nhàng hôn lên giữa trán cô, hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Nhan Trà chần chừ: “… Em đang nghĩ… Em gọi là ca ca thích hợp lắm ?”
Lúc Lục Thâm cũng im lặng.
Hai , khí chút kỳ quái.
Nhan Trà yếu ớt : “Xin , em sai ? Em ý già…”
Lời còn dứt, Lục Thâm bỗng cúi đầu hôn lên môi cô, những lời còn của cô cũng thể .
Một lúc lâu , mới buông cô , rũ mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Nhan Nhan, tuổi tác của linh hồn sẽ dừng ở lúc còn sống, cho nên, chỉ dừng ở tuổi 25 trong 300 năm thôi, hề già.”
Nhan Trà , tâm trạng khó hết: “…”
À, hiểu , tuổi tác của đàn ông cũng thể nhắc đến. Nếu sẽ trở mặt.