Khi Bạn Gái Cũ Nam Chính Trở Thành Trà Xanh - Chương 19: Cũng Là Thế Thân (19)
Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:59:02
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xem việc tiếp xúc với ma quỷ sẽ hại cơ thể , may mắn là trong phạm vi Quỷ vực sẽ thương.
Sáng hôm Nhan Trà thức dậy hề mệt mỏi chút nào, ngay cả những dấu hôn mà Lục Thâm để tối qua cũng biến mất thấy, da thịt khôi phục trắng nõn bóng loáng.
Cứ như tối qua chỉ là một giấc mộng.
Đây cũng coi như là một trong những điểm khi yêu một Boss ma quỷ như Lục Thâm.
Ngay cả khi thật sự xảy chuyện gì đó trong Quỷ vực, nghĩ đến xong việc cũng sẽ mệt mỏi, đau đớn.
Tuy nhiên, cô vẫn tính toán từ từ quen , nếu sẽ chịu nổi. Tình trạng cơ khát da thịt của Lục Thâm còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ, chỉ là lực khắc chế của mạnh mà thôi.
Buổi sáng bàn cơm, chỉ cô và Nhan Bạch Nguyệt.
Phòng của Nhan Bạch Nguyệt ở ngay cạnh phòng cô, vẻ mặt cô bình thường, hiển nhiên là hề thấy những âm thanh ái ở phòng bên cạnh.
Sắc mặt Nhan Trà bỗng khựng , cảm giác dường như gài bẫy.
Lục Thâm thiết lập Quỷ vực căn bản chỉ vì vấn đề nhiệt độ, mà là để thể hề cố kỵ những chuyện đúng ?
Tâm trạng Nhan Trà trở nên vi diệu.
Sao cảm giác chút gian xảo thế , chú ý gài bẫy .
Xem , việc tính kế Lục Lệ của cô cũng thấu thật sự hề oan chút nào, vấn đề là ở cô.
Lúc , Nhan Bạch Nguyệt chú ý dáng vẻ của Nhan Trà, cô thử thăm dò: “Nhan Trà, em còn nhớ... chuyện tối qua ?”
Nhan Trà thoáng giật mới ý thức cô đang đến chuyện Lục Lệ liền về phía Nhan Bạch Nguyệt, giọng điệu mang theo chút bực bội, phẫn nộ nhưng giọng mềm mại, đáng yêu: “Chị, Lục Lệ chính là kẻ lừa đảo, chị cũng đừng để ý đến nữa nhé?”
“...” Nhan Bạch Nguyệt, liên thủ lừa cô chút chột , cô vội vàng đáp “Được”, tiếp lời: “Vậy... lát nữa em còn ?”
“Không .” Nhan Trà ôm ly sữa chậm rãi uống sữa, “Em nghỉ việc!”
Nhan Bạch Nguyệt thấy em gái như liền mềm lòng, cô aayys dường như thể cảm nhận nỗi tủi , khổ sở xen lẫn tức giận khi khác lừa gạt, giọng thanh lãnh cũng mang theo chút dịu dàng: “Được, thì . Nếu em việc, đến công ty của chúng ? Bằng nghỉ ngơi một thời gian cũng , chị thấy em việc mấy ngày nay cũng mệt .”
Nhan Trà về phía cô : “...”
Lời là nghiêm túc ?
Cô việc đầy một tháng, gì đến mệt?
Nhan Trà ngoan ngoãn Nhan Bạch Nguyệt, khẽ gật đầu, đó mang chút ngại ngùng : “Chị, tạm thời em , em cùng Lục Thâm yêu đương.”
Nhan Bạch Nguyệt: “...”
Không cũng hết, tiền trong nhà kiếm đủ cho cô tiêu xài mấy đời.
... yêu đương với Lục Thâm?
Việc khó khăn kém gì hái trời.
Khoảnh khắc , Nhan Bạch Nguyệt Nhan Trà, cô dường như đầu tiên cảm nhận nỗi ưu sầu khi nuôi con.
Khi Nhan Trà ăn xong chuẩn rời .
Nhan Bạch Nguyệt còn chút lo lắng sốt ruột bóng lưng Nhan Trà đeo túi đến công ty, yên tâm lắm, liền phái hai vệ sĩ theo từ xa để bảo vệ cô, tránh xảy bất kỳ bất ngờ nào.
Đến công ty, Nhan Trà lập tức đơn xin nghỉ việc, đưa đến văn phòng của Lục Lệ.
“Em nghỉ việc?” Khi rõ đơn xin nghỉ việc cô đưa, Lục Lệ suýt nữa xé nát tờ đơn ngay tại chỗ, ánh mắt về phía Nhan Trà đều chút tức giận, “ đồng ý!!!”
Nhan Trà dường như vẫn còn giận vì lừa, cô một cái, giọng lộ chút lạnh nhạt, chỉ là giọng điệu mềm nhẹ hề khí thế: “Đây là chuyện thể quyết định, đồng ý , đều sẽ nghỉ việc.”
Nghe , Lục Lệ lạnh một tiếng, đó ngay mặt cô ném đơn xin nghỉ việc máy hủy giấy: “Cả Lục thị đều do quyết định, em là ?”
Nhan Trà: “...”
Không hổ là tổng tài băng sơn.
Cô một cái, xoay bỏ , dùng hành động thực tế chứng minh cô thật sự thể là .
Dường như ngờ cô thật sự dám , sắc mặt Lục Lệ đổi, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, ngữ khí lộ vài phần vội vàng, tức hộc máu: “Nhan Trà!”
Giọng lớn, vẻ đặc biệt hung dữ.
Nhan Trà giống như dọa sợ, đầu về phía Lục Lệ, ánh mắt trong veo, yếu ớt, tức giận : “Anh gì ? Buông !”
Lục Lệ cô, lực tay tự chủ nới lỏng vài phần, nhưng vẫn buông tay, chỉ là sắc mặt dịu nhiều.
“Tại ? Khoảng thời gian em ở công ty vui ?” Lục Lệ cô, đáy mắt ẩn chứa chút tức giận, chỉ là cố gắng khắc chế, “Chỉ vì trai ? Chẳng lẽ tình cảm ở bên nửa tháng nay thể xóa sạch ? Chẳng lẽ em thật sự thích một chút nào ?”
Nhan Trà , giọng mềm mại như chứa vạn mũi d.a.o dâm tim: “Không .”
Lục Lệ chằm chằm cô, thở nặng nề vài phần, buông tay cô , vài bước trong văn phòng, dường như bình phục cảm xúc, khi đầu cô thì đột nhiên đập vỡ một chiếc bình hoa cổ bày bàn.
Ngữ khí giận dữ cuồng loạn của thể khắc chế , đôi mắt đỏ ngầu cô, tiến lên một bước: “Rốt cuộc kém trai ở chỗ nào?”
Nhan Trà dời ánh mắt , dường như : “Anh cần so sánh với ai, trong mắt chính là nhất.”
Thấy cô ngay cả cũng , Lục Lệ đột nhiên nắm lấy vai cô, đôi mắt đỏ ngầu lộ vài phần điên cuồng, giận thể át: “ trai mất! Anh mất 5 năm ! Em thể tỉnh táo một chút , dù em thích đến mấy, cũng về ! Em thể...”
Lời còn dứt, Nhan Trà yếu ớt đột nhiên giơ tay lên, tát một cái.
Tiếng tát thanh thúy vang lên trong văn phòng, đó còn một mảnh tĩnh mịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-ban-gai-cu-nam-chinh-tro-thanh-tra-xanh/chuong-19-cung-la-the-than-19.html.]
Khuôn mặt Lục Lệ nhanh đỏ lên một mảng, bất động tại chỗ, cả trở nên âm trầm, chằm chằm Nhan Trà: “Em đ.á.n.h ? Chỉ vì một... sự thật mà ai cũng ?”
Đáy mắt Nhan Trà hề sợ hãi, ngược , kiên trì : “Anh c.h.ế.t!”
Lục Lệ nắm chặt tay, gân xanh mu bàn tay nổi lên, ngay cả khi Nhan Trà chỉ là phát bệnh, cô đối với Lục Thâm thâm tình đến c.h.ế.t phai như cũng cho m.á.u dồn lên đỉnh đầu.
Không nhịn trút giận gì đó.
Nhan Trà chằm chằm , đổ thêm dầu lửa: “Huống chi, ngay cả khi ở bên , cũng sẽ thích , kiểu thích.”
Lục Lệ chằm chằm cô, sắc mặt dường như chút vặn vẹo, nhưng chỉ cô lời nào.
Qua một thời gian dường như dài, mới bỗng nhiên một tiếng.
Tiếng đó chút chói tai, quái dị.
Anh nắm lấy cổ tay cô kéo cô gần, tay bực bội kéo cà vạt, giọng tưởng như bận tâm : “Là như ? chẳng qua cũng thấy em đáng thương mà thôi, em thì , em thật sự cho rằng thích em đến mức nào ? Em cho rằng em là cái gì?”
Nhan Trà phản ứng gì với lời của , chỉ cúi đầu tay : “Buông tay.”
Hàm Lục Lệ căng thẳng, lạnh lùng chằm chằm cô, vài giây mới buông lỏng tay.
Nhìn cô cứ như đầu bước khỏi văn phòng, Lục Lệ trút giận đập phá một đống đồ vật trong văn phòng, khiến bộ nhân viên văn phòng tổng tài đều nơm nớp lo sợ, dám thở mạnh một tiếng.
Chờ Dư Hạ ôm tài liệu dự án cần ký gấp thể bước , liền thấy trong văn phòng hỗn độn khắp sàn, còn Lục Lệ đang lưng với cửa sổ sát đất, tay dường như mảnh thủy tinh thương vẫn đang rỉ máu.
Chỉ từ cái bóng lưng , liền khí áp hiện tại của thấp đến mức nào, quanh dường như quanh quẩn một tầng sương đen phẫn nộ xao động khiến dám gần.
“Lục, Lục tổng, tức giận hại đến sức khỏe, xin ngài bớt giận...” Dư Hạ căng da đầu khuyên nhủ.
Lời còn dứt, ánh mắt sắc lạnh của Lục Lệ qua: “Cút!”
Dư Hạ vội vàng lùi ngoài, vẻ mặt đau khổ nhân viên trong văn phòng tổng tài, xem những ngày sắp tới trong công ty càng dễ sống.
Nhan Trà khỏi công ty, cô gọi tên Lục Thâm, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lục Thâm xuất hiện bên cạnh.
Lục Thâm hiển nhiên cô gì bèn hỏi: “Kết thúc ?”
Nhan Trà chuyện.
Kết thúc?
Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
cô tính với Lục Thâm là cô sẽ tiếp tục trả thù em trai , rốt cuộc cũng nguyên chủ khi bắt chia tay mới thật sự đau khổ, cuối cùng tuyệt vọng tự s.á.t vì uất ức.
Trong mắt , Lục Lệ chỉ là khiến cô thế 5 năm.
Cho nên, cô sẽ kín đáo hơn một chút.
Lục Lệ yêu mà , tự đau khổ phát điên cũng liên quan đến cô.
Nghĩ , cô về phía Lục Thâm, mang theo ánh mắt mong chờ: “Em thể tới nhà xem một chút ?”
Lục Thâm dường như chút ngoài ý , chằm chằm cô một lát: “Rất vinh hạnh.”
Sau khi Lục Thâm mất, Lục Lệ vẫn giữ căn biệt thự họ từng ở, chỉ là tự dọn ngoài ở chỗ khác, chỉ sai định kỳ đến quét dọn.
Đến cửa nhà Lục Thâm, vì nơi camera theo dõi, Lục Thâm mật mã để Nhan Trà nhập .
Nghe thấy con , ngón tay Nhan Trà khựng , ngay giây tiếp theo cửa mở.
Vào nhà, Nhan Trà mới về phía : “Vì là con ?”
Lục Thâm cô một lát, : “Năm đó cha qua đời, tiếp quản công ty, lúc đó lòng trong công ty xao động, khi thành một dự án lớn, những cổ đông đó mới an phận , ngày đó chính là ngày .”
Nói , giọng khựng , cúi cô, giọng trầm thấp dễ : “Ngày là sinh nhật em đúng ?”
Nhan Trà về phía , đôi mắt Lục Thâm thâm thúy nhu hòa, đáy lòng cô chút cảnh giác, thật sự nhạy bén.
Cô chỉ hỏi một chút thôi, đoán cô hỏi gì.
Nhan Trà “Ừm” một tiếng, mang theo nụ : “Rất trùng hợp đúng ?”
Lục Thâm khẽ tỏ ý kiến: “Điều chứng tỏ chúng là trong mệnh, sẽ mãi ở bên ?”
Nhan Trà vươn tay ôm lấy cổ Lục Thâm, với ánh mắt lộng lẫy, động lòng : “Em tin mệnh, là em lựa chọn , vận mệnh.”
Lục Thâm ôm eo Nhan Trà, áp sát mặt cô, cách hai gần, như : “Vậy, đây là là lựa chọn duy nhất là một trong những lựa chọn?”
Nhan Trà: “...”
Ý là... cô còn thể lựa chọn khác ?
Ngay cả cách biểu đạt ham chiếm hữu của cũng mơ hồ như !
Nhan Trà chớp chớp mắt, hôn một cái lên môi , giọng ngọt mềm mại đáng yêu: “Lục Thâm ca ca, là tất cả lựa chọn của em.”
Lục Thâm cô, ánh mắt thâm trầm, mang theo khí chất cường đại, giọng trầm thấp, vang bên tai Nhan Trà chút tê dại: “Bảo bối, sẽ cho em cơ hội hối hận, đẩy ?”
Nhan Trà nhúc nhích, đôi mắt thanh thuần sạch sẽ như thể dẫn dụ lòng .
Ánh mắt chút đen tối, chậm rãi cúi hôn lên môi cô, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt qua mái tóc cô, dừng ở bên hông cô, một tay ôm trọn, đỡ eo cô hôn sâu hơn.