Khemjira Phải Sống Sót - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:14:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Jett và Chan đưa Khem trở về nhà thầy. Jett quyết định nhà bà Si để nắm tình hình, còn Chan ở chăm sóc Khem tại chỗ.

Khi về tới nơi, Khem khoá cửa phòng , Chan chỉ ngoài, lắng tiếng của bạn, cảm nhận nỗi đau trĩu nặng đến mức thể thốt nên lời, nhưng bất lực chẳng thể giúp gì.

Cậu chỉ thầm cầu mong chuyện mau qua, và điều sẽ yên .

Tiếng nhạc tang lễ “Thani Krasang” vang vọng khắp làng.

Tang lễ của bà Si tổ chức buổi tối hôm đó, giữa nỗi tiếc thương của nhiều dân. Thân thể bà giữ tại nhà một đêm để phước, khi hỏa táng tại chùa ngày hôm , theo di nguyện cuối cùng mà bà truyền .

con cháu, cũng phiền làng xóm. Dù một phản đối, theo phong tục truyền thống, họ nhận rằng từng trả ơn bà, nên việc thực hiện di nguyện cuối cùng của bà là điều phù hợp.

“Thầy, thầy về quần áo, tắm rửa một chút? Con sẽ lo việc ở đây.” Jett tiến gần thầy, vẫn mặc chiếc áo trắng lấm tấm máu, ướt sũng khi nhảy xuống hồ, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn . Cậu lo thầy sẽ mệt và ốm.

Bầu khí xung quanh thầy căng thẳng đến mức chẳng ai dám gì, trừ tử cận nhất – Jett. khi thấy thầy gật nhẹ, Jett lùi , im lặng.

Ở khoảnh khắc , bất chấp xôn xao ngoài , Pharan vẫn vững sàn, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú những nén nhang trong lư hương quan tài, cháy dần từng nén.

Từng phút trôi chậm, từng kỷ niệm ùa về, khuấy động những cảm xúc vốn giấu kín trong tim.

Với Pharan, bà Si chẳng khác gì sinh .

Bà là ôm ấp đầu khi mất , cho thìa cơm đầu tiên, và tự tay những món ăn đầu đời. Tất cả đều là những ân tình của bà.

, dù hiểu quy luật sinh tử, con sinh đều , nhưng nỗi đau vẫn thể kìm nén.

Trước khi các nhà sư đến lễ tang, Pharan trở về tắm rửa và quần áo. Mỗi bước đường về, đều nặng trĩu như thể mặt đất sắp nứt , thần rừng rùng , ngay cả thần đất nơi đây cũng run rẩy.

Đó là một cơn giận dữ mà ai từng gặp trong đời .

Khi trở về nhà, bước lên bậc thang, thầy thấy hai tiếng nức nở rõ ràng phát từ bên cánh nhà. Thầy dừng ở trung tâm, lắng , quyết định về phía cánh .

Pharan bước một căn phòng, nơi bàn đặt lư hương và hai chai nước ngọt đỏ. Ở giữa bàn là một pho tượng gỗ khắc hai bé nắm tay , do một thợ mộc chế tác.

Tiếng vang lên từ mất em sinh đôi, bao giờ trở .

“Ekk.” Pharan gọi nhẹ. Chẳng bao lâu, bé trong bộ đồng phục xanh xuất hiện. Cậu ôm chặt lấy ống quần của thầy, vẫn nức nở t.h.ả.m thiết.

“Thầy… hic… Thong… Thong… huhu.” Ekk nức nở gọi tên Thong. Pharan nhẹ nhàng vuốt mái tóc của bé, giọng trầm thấp đáp : “Ừ… hiểu.”

“Hic… con thể ở đây nếu Thong, thầy… hic… thầy thể đưa Thong trở bên con ?”

Pharan nín thở một lúc lời cầu xin đó, hiểu rõ rằng điều đó là thể.

Thầy hiểu nỗi đau mất yêu đến nhường nào, nhưng nếu vẫn còn thở, thì con đường duy nhất là tiếp tục đấu tranh. Còn với những linh hồn lìa đời, vẫn còn cách để hội ngộ một nữa.

“Ta thể mang trở , nhưng nếu con , thể đưa con đến bên .” Pharan , khiến Ekk chậm rãi ngẩng đầu, thẳng gương mặt của thầy cuối.

“…?”

“Con ?

“…?”

“Con đây, đến nơi mà cả hai vốn nên thuộc về từ thuở đầu?”

Thực , cả hai lẽ nên triệu pho tượng bởi ông nội của Pharan – một pháp sư – nếu vì những thử nghiệm hồi trẻ của ông. Nếu , họ lẽ tái sinh từ lâu .

Nghe , Ekk nghĩ về tất cả thời gian trải qua nơi đây, khe khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt cúi chân thầy tỏ lòng kính trọng.

Những ký ức trong căn nhà Thái quý giá với những linh hồn mồ côi như Ekk và Thong, những ai chăm sóc, nhưng điều quan trọng nhất với Ekk vẫn là song sinh của . Cậu lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi: “Con cảm ơn thầy vì tất cả…”

Sau khi lời trôi qua, Pharan quỳ xuống, đặt tay lên đầu linh hồn nhỏ bé mà thầy đồng hành suốt nhiều thập kỷ, tụng chú để điều chỉnh trạng thái tâm linh. Thân hình Ekk từ từ biến thành một ánh sáng vàng dịu, lơ lửng tay Pharan, khi thầy đặt trong chiếc hộp gỗ.

Ngày mai, thầy sẽ đem hộp đến chùa, nhờ trụ trì giúp đưa linh hồn đến nơi an lành, cùng với bà Si.

Sau khi đặt chiếc hộp chỗ cũ, Pharan chăm chú nó vài phút : “Ta hy vọng trong kiếp , cả hai sẽ sinh trong một gia đình yêu thương và chăm sóc các con đầy đủ.”

Bình minh ló dạng, Khem thức dậy chuẩn thức ăn, đó cùng Chan mang giỏ đến nhà bà Si. Khi đến lễ tang, việc đầu tiên là thắp một nén nhang, cúi đầu thành kính, cầu nguyện xin bà.

“Bà Si… con xin khiến bà như thế . Tất cả là của con.”

“… ”

“Nếu con đến đây từ đầu, những chuyện kinh khủng sẽ xảy .”

“… ”

“Nếu trong con còn một thở, con sẽ nhiều việc thiện cho bà, bà ạ.”

“… ”

“Con thật sự xin .”

Nói xong, Khem đặt nén nhang lư hương, cúi đầu một , chậm rãi bước lùi, đặt thức ăn trong giỏ chuẩn bát cúng dành sẵn. Sau đó, xuống một chiếc ghế phía , nơi ai để ý, để lặng lẽ các thầy tụng kinh.

Khem ít hơn bình thường, im lặng đến mức Chan, quan sát suốt thời gian qua, cảm thấy bồn chồn. Thậm chí Jett, đang giúp đỡ thầy, cũng ngừng liếc về phía .

Jett lo lắng rằng Khem đang tự trách bản quá mức, nhưng đồng thời cũng bận tâm đến tâm trạng của thầy. Vì thế, luôn ở gần, dám rời Khem một .

Jett thầy Pharan bây giờ nghĩ gì về Khem, khi thầy mất yêu đến mức như một vì nghiệp duyên. với Jett, Khem vẫn là bạn mà bao giờ dễ dàng buông tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-30.html.]

‘Chờ đó, Khem. Tao sẽ khiến thầy hiểu rằng tất cả chuyện của mày,’ Jett tự nhủ.

Đến lúc lễ hỏa táng của bà Si diễn , thi hài bà đặt thùng xe bán tải, đưa chùa. Mười dân làng phân công thực hiện nghi thức, mười vị sư tụng kinh, dâng lễ vật, thuyết pháp, tụng kinh Matika Bangsakol. Sau đó là dâng các vật phẩm truyền thống và rót nước cuối cùng để kết thúc phần công đức cho quá cố.

Sau nghi lễ, trụ trì, Luang Por Sua, dẫn đầu đoàn di quan. Trong đoàn, trưởng làng cầm nén nhang đang cháy. Pharan, mặc đồ đen từ đầu đến chân, ôm di ảnh của bà Si, phía , tiếp theo là Jett, chú Chai, chú Lah, chú Mek và hai đàn ông khác khiêng quan tài vai, dân làng phía , tiễn biệt bà cuối.

Sau ba vòng quanh đài hỏa táng, quan tài bà Si đặt lên giàn. Khi kể cuộc đời và những việc cho làng, tiếng nức nở vang lên lác đác.

Hiểu những chân lý của cuộc đời, họ thực hiện nghi thức dâng khăn Bangsakol, dân làng đặt hoa nhài và nén nhang ở chân giàn để châm lửa. Thầy là đầu tiên bước lên, đặt hoa trầm hương, nến và nhang, đồng thời đặt chiếc hộp gỗ chứa linh hồn Ekk bên cạnh bà Si, nhờ bà dõi theo linh hồn . Thầy khẽ bằng giọng Isan quen thuộc: “Hẹn gặp bà, bà ạ. Xin bà hãy chăm sóc Ekk nữa nhé.”

Sau khi thầy đặt xong hoa và trở về chỗ , dân làng lượt tiến lên, đặt những bông hoa trầm hương của riêng . Trong đó Chan và Khem.

Hành động cuối cùng là châm lửa hỏa táng. Quan tài bà Si chuyển giàn, khói xám nhạt bốc lên từ đỉnh giàn khiến nhiều khỏi nghẹn ngào, tay chắp lên trán, khấn nguyện trong im lặng.

Từ giờ trở , ngôi làng nhỏ sẽ còn bà Si, vị hộ mệnh tâm linh của họ. Cầu mong bà Si yên lòng bên những bà yêu thương, và siêu thoát đến miền lành.

Khi nghi thức kết thúc, Khem cảm nhận một bàn tay đặt lên tay tưởng là Chan. Quay , nhận bạn mà là một đứa trẻ trong làng, vẻ mặt bối rối. Cậu bé nhanh chóng buông tay và cúi đầu xin .

Quanh họ, Chan chỉ thấy dân làng tản mát, còn Khem biến mất mà kịp nhận . Trái tim vốn lo lắng giờ càng thêm hồi hộp.

Lúc đó, Jett, tất công việc với thầy, vội vàng chạy tới. Thấy Chan một , mặt tái nhợt mồ hôi ướt đẫm, nhíu mày, lao tới chút do dự.

“Khem , Chan?” Jett hỏi. Chan, vẫn cau mày, lắc đầu: “ .”

Jett nhíu mày, bực bội đập tay lên trán nắm lấy cánh tay Chan, thúc giục: “C.h.ế.t tiệt, thôi, về nhà! Hy vọng Khem chỉ mệt và về chờ chúng ở nhà, cầu mong cả.”

hy vọng tan thành mây khói, Khem thu dọn đồ đạc rời khỏi làng, chỉ để một bức thư ướt lệ.

“Gửi Jett và Chan, cảm ơn vì luôn giúp đỡ tớ. Tớ xin gây rắc rối cho các bạn. Xin các bạn tớ xin thầy và dân làng. Tớ quá hèn nhát và yếu đuối, khiến chuyện xảy như thế . Tớ mong các bạn một cuộc sống từ nay về . Tạm biệt.”

Sau khi xong bức thư, Jett đặt nó chỗ cũ hăm hở lao ngoài, nhưng Chan kịp nắm tay .

“Cậu Jett, ?”

Jett , vẻ mặt sửng sốt, đáp dứt khoát: “Đi tìm Khem, còn nữa! Nếu để thế , chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”

Chan cau mày, đáp : “ hiểu cảm giác của mà. cũng lo cho Khem, nhưng thể chạy như .”

Bởi lúc , cả Jett lẫn Chan đều Khem đang ở , hoặc định . Hành động vội vàng chỉ lãng phí thời gian và thể khiến chuyện trở nên tệ hơn.

“Chúng nên hỏi ý kiến thầy .” Jett một hồi suy nghĩ hít một thật sâu để bình tĩnh gật đầu đồng ý.

Khi rời khỏi phòng, họ thấy thầy Pharan đang ở khu trung tâm của ngôi nhà, dường như sự việc.

Không chút chần chừ, Jett và Chan quỳ xuống thầy, chắp tay khấn lễ : “Thưa thầy, Khem rời khỏi làng.”

Pharan đặt tách cà phê bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm hai khi đáp.

“Vậy thì ?”

Jett nuốt một dài khi ánh mắt điềm tĩnh đến lạnh lùng của thầy, giọng run run tiếp:

“Thưa thầy, nếu Khem ngoài trong tình trạng đó, chắc chắn sẽ c.h.ế.t. Xin thầy… cứu chúng con với.”

Chưa kịp hết câu, thầy Pharan ngắt lời: “Thực , ngay từ đầu, các con nên đưa đến đây.”

“…”

“Ta dặn các con mà, ? Không nên can thiệp nghiệp của khác.”

“…”

“Các con thấy ? Khi can thiệp chuyện của khác, hậu quả , chờ c.h.ế.t các con mới hiểu?”

Lời như một tia chớp đ.á.n.h thẳng tâm can. Jett nuốt khô nước miếng, lắng , lòng run rẩy đầy hối tiếc và đau xót.

Thật , chính Jett là đưa Khem đến đây, dẫn đến bao nhiêu rơi khốn khó, và thậm chí khiến bà Si mất mạng vì nghiệp của Khem. Mọi chuyện đều là của Jett.

ý nghĩ dừng thứ , để Khem một đối mặt với cái c.h.ế.t, khiến tim Jett như xiên bằng giáo.

Khem là bạn quý giá, là mà Jett sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ. Cậu thấy Khem sống lâu, hạnh phúc. Vậy nên, Jett thể chùn bước.

Sau một hồi suy nghĩ, Jett chậm rãi quỳ xuống, giọng nghẹn ngào: “Con xin phép ngay bây giờ, thầy ạ.”

Jett và Chan vác ba lô rời khỏi nhà thầy, nhưng họ kịp qua rừng cao su thì thấy một chiếc xe bán tải màu trắng đậu bên đường, phía cạnh là trưởng làng đang .

Nhìn thấy , cả hai vội tiến gần.

“Chú trưởng làng, chú ạ?” Jett hỏi khẽ, lúc dám nghĩ gì nhiều cho riêng .

“Ta đến đón các con. Các con định tìm Khem ? Vẫn còn kịp nếu ngay bây giờ.”

Mắt Jett và Chan mở to, họ trao một cái Chan hỏi tiếp: “Chú Khem đang ở , trưởng làng?”

Trưởng làng gật đầu, nhưng thừa nhận rằng thực ông cũng chẳng Khem rời làng khi nào và định , nếu ai đến báo.

“Nhanh lên, lên xe, bỏ lỡ .”

Chỉ từng thôi, Jett và Chan lao nhanh nhảy thùng xe bán tải phía .

Ngôi nhà rơi im lặng khi hai tử rời .

Pharan, một , cầm chén nước thánh thầy ban phép từ , nôn dòng m.á.u đen tích tụ trong n.g.ự.c suốt hai ngày qua một chiếc bát. Ngài lặp lặp nghi thức ngày qua ngày, đêm qua đêm, để giải trừ những độc hại còn tồn đọng trong cơ thể.

Loading...