Khemjira Phải Sống Sót - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:14:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bé Krongkwan vốn chỉ định lén ngoài bắt đom đóm cho đỡ buồn, vì mãi ngủ .
Nào ngờ, đôi mắt thơ ngây chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng mà suốt đời thể nào quên.
Krongkwan là một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện hơn tuổi.
Từ nhỏ, nó rằng Mae Ying Kesakaew là đàn bà quyền thế nhất trong phủ.
Mẹ từng dặn dặn rằng chạy giỡn đến gần chỗ bà , vì chỉ cần một ánh sai lệch cũng thể chuốc họa .
Không ít , Krongkwan tận mắt thấy Mae Ying Kesakaew đ.á.n.h đập kẻ hầu, nỗi sợ ăn sâu trong tim con bé.
đêm nay, những gì nó chứng kiến vượt quá giới hạn mà một đứa trẻ bảy tuổi thể chịu đựng.
Khi Krongkwan sắp bật tiếng hét, một bàn tay vội vã bịt miệng nó từ phía .
Là Mae Ying Koknang, của con bé.
Sau khi tìm khắp nơi mới thấy con, Koknang chỉ cần ánh mắt kinh hãi của Krongkwan cũng hiểu, chuyện gì đó khủng khiếp xảy với Ramphueng.
Koknang cần chứng kiến cũng đoán phần nào.
Ngay cả Mae Ying Radamani, con gái của một vị quan lớn, còn ép đến đường cùng, thì Ramphueng, một xuất thấp hèn, thể chống chính thất quyền uy như Mae Ying Kesakaew?
Đôi mắt Koknang đỏ hoe vì sợ hãi, nàng lo rằng chỉ cần phát hiện, cả hai con sẽ mất mạng.
Krongkwan run rẩy, chỉ tay về phía Ramphueng đang lôi , nhưng chỉ lắc đầu, hiệu im lặng, bế con lên, chạy khom lẩn bóng tối.
Tuy , hai con vẫn thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Mae Ying Kesakaew.
Bà thấy hết, cả tia hy vọng mong manh trong ánh mắt của Ramphueng, tia sáng cuối cùng mà mất con đang cố bấu víu.
Kesakaew bật lạnh, nắm lấy tóc Ramphueng, giật mạnh để ép nàng ngẩng đầu lên.
“Ngươi nghĩ hai con thể cứu ngươi ?”
Ramphueng chỉ nấc lên, tiếng nghẹn thành lời.
Kesakaew hề động lòng.
Bà sang lệnh cho hai gia nhân nam đang giữ chặt Ramphueng: “Đem nó nhốt kho, khóa . Rồi theo .”
Nói , bà đẩy mạnh đầu Ramphueng, xoay bước về phía tòa nhà bên trái, nơi Mae Ying Koknang và Krongkwan đang ở…
Hai ngày , Phraya Worasingh trở về phủ, khi nhận tin dữ từ một gia nhân tín: một là Mae Ying Kesakaew hạ sinh con trai, nhưng đứa trẻ c.h.ế.t yểu, hai là chuyện xảy với Ramphueng.
Ramphueng thả khỏi căn kho tối tăm hai ngày giam.
Vừa tin chồng về liền lao đến phủ chính, mang theo nỗi đau và uất hận, tố cáo những gì chịu đựng.
khi bước đại sảnh, nàng thấy chỉ Phraya Worasingh, mà còn nhiều đàn ông trong cùng tộc họ, từ bậc lão niên đến trai trẻ, tất cả đều qua câu chuyện .
Người báo tin chính là một gia nhân của Ong Luang Phakdiwijitra, phụ của Phraya Worasingh, ông cử đến phủ để giám sát việc và gửi tin tức ngược cho chủ nhân.
Phraya Worasingh bốn em ruột và bảy họ hàng thích, tất cả đều thăng quan nhờ mối giao hảo với Phraya Chalermsak, phụ của Mae Ying Kesakaew, cũng là bằng hữu cận của đức vua.
Bởi thế, chuyện xảy trong phủ Worasingh, dù lớn nhỏ, đều trong tầm mắt của những kẻ quyền lực.
Và , ai trong họ thể ngoài cuộc.
“Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Ramphueng, ngươi !”
Giọng Ong Luang Phakdiwijitra vang lên trầm lạnh, khuôn mặt ông nghiêm nghị như tượng đồng.
Giữa vòng vây của những đàn ông quyền thế, Ramphueng vẫn thấy một tia hy vọng le lói.
Nàng vội chắp tay vái lạy, kể bộ sự việc, giọng run rẩy, nước mắt chan hòa, thể vẫn còn yếu hai ngày giam cầm thức ăn.
Phraya Worasingh lặng lẽ lắng , sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Khi Ramphueng dứt lời, ông sang hầu gái đang chờ lệnh bên ngoài và : “Chuyện thể chỉ một phía. Mau mời Mae Ying Kesakaew và Mae Ying Koknang đến đây.”
“Vâng, thưa ngài.” Người hầu đáp, khẽ cúi đầu, giấu nụ nhạt khi rời .
Không lâu , nàng cùng với Mae Ying Kesakaew, đang một thị tỳ dìu đỡ.
Bà trông xanh xao, gầy yếu, đôi mắt thâm quầng vì mất con, mất ngủ, lên cơn sốt.
Theo là Mae Ying Koknang, tay nắm chặt con gái nhỏ Krongkwan, đầu cúi thấp, dám ai.
Khi cả ba xuống, Phraya Worasingh cất giọng khàn, lẫn trong đó là nỗi phẫn nộ và bi thương: “Ramphueng rằng ngươi ném đứa trẻ của nàng xuống sông. Chuyện đó đúng ?”
Mae Ying Kesakaew, vẫn còn đau đớn vì mất con, khẽ ngẩng đầu, giọng yếu ớt: “Sau khi sinh xong, băng huyết, liệt giường suốt mấy hôm. Sức mà chuyện như thế? Đêm qua, Koknang và con bé còn sang thăm . Nếu tin, hãy hỏi họ.”
“Thật ?” Phraya Worasingh sang hỏi.
Mae Ying Koknang ngẩng lên, ánh mắt chạm Ramphueng chỉ trong thoáng chốc nhanh chóng lảng .
Nàng c.ắ.n môi, cúi đầu đáp khẽ: “ … và con bé đều đến.”
“Tỷ… dối ?” Ramphueng mở to mắt, gào lên trong tuyệt vọng, giọng nàng vỡ òa, cơ thể giãy giụa, hai gia nhân nam giữ chặt lấy.
“Không ! Không ! Tỷ và con gái tỷ thấy hết mà! Tại dối? Tại hại như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-29.html.]
Phraya Worasingh Ramphueng, trong mắt ông là sự giằng xé giữa niềm thương xót và nỗi ngờ vực, ông sang Mae Ying Koknang, giọng nặng trĩu: “Nàng gì thêm ?”
Ramphueng thấy sắp mất cơ hội cuối cùng, vội sang Krongkwan, giọng đứt quãng: “Krongkwan, con thấy mà, ? Con ơn… hãy thật cho !”
Tất cả ánh mắt trong gian nhà đều hướng về đứa trẻ nhỏ đang run rẩy bên cạnh .
Koknang đặt tay lên lưng con, khẽ vuốt như để an ủi.
Krongkwan nuốt nước mắt, hít sâu, cất tiếng, giọng run run: “V–… con thấy.”
Cả gian nhà im phăng phắc.
Phraya Worasingh cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay ông siết chặt thành nắm đấm.
Giọng ông khàn đặc: “Con thấy gì, Krongkwan?”
Cô bé cúi đầu, môi run bần bật: “Con… con thấy Ramphueng ném đứa bé xuống sông.”
Một làn sóng xôn xao khẽ lan giữa các vị quan tộc.
Họ liếc , thở dài nhẹ nhõm, như trút gánh nặng.
Ramphueng sững , đôi mắt trợn to, thở đứt quãng, tin tai .
Ngay lúc đó, một gia nhân nữ hớt hải chạy , tay cầm một gói lá chuối buộc chặt.
Nàng trong thở dồn dập: “Thưa ngài, thương nhân ở chợ mang đến gói , là hàng nàng Ramphueng đặt mua hằng tuần. hôm nay đợi mãi thấy nàng đến, nên giao cho , vì thường ngoài mua đồ cho nàng Koknang. Ông nhận , nên nhờ mang đến.”
Nói , nàng mở gói lá chuối .
Một mùi hăng hắc tỏa , là t.h.u.ố.c phiện.
Nghe đến đó, Ramphueng khẽ rùng .
Trong khoảnh khắc, nàng hiểu tất cả.
Kẻ nào đó… sắp đặt thứ để vùi chôn nàng trong tội .
Nàng vu oan là nghiện t.h.u.ố.c phiện, rằng trong cơn điên rượu và ma túy ném con xuống sông, lầm tưởng rằng Phu nhân Kesakaew – nàng căm ghét – là thủ phạm. Đêm đó, Phu nhân Kesakaew lệnh nhốt nàng cho đến khi Phraya Worasingh trở về.
“Aaaah! Không! Không! Trời ơi! Aaaah!” Ramphueng gào t.h.ả.m thiết, nhưng ngay lập tức, một tỳ nữ bịt miệng nàng bằng vải, hai gã lính giữ chặt cánh tay, chỉ còn đôi chân vô lực đá . Hình ảnh đứa con ném xuống dòng sông như một con d.a.o nhọn cứa tim nàng liên hồi.
Sự thật, ai cũng rõ, nhưng nơi đây, chỉ đem tai họa cho chính . Ngay cả Phraya Worasingh cũng lên tiếng giúp đỡ nàng Ramphueng.
Khi chuyện lắng xuống, Ong Luang Phakdiwijitra giáng gậy xuống đất một tiếng vang, tuyên bố: “Bắt kẻ đầy mưu mô , đ.á.n.h đến c.h.ế.t!”
Ramphueng kéo , ngất, nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm so với khổ sở trong tâm. Nàng chỉ kịp ôm con vài , hít mùi thơm của bé vài khoảnh khắc, gương mặt thơ ngây trong chốc lát khi tước đoạt tàn nhẫn. Phu quân nàng hề nâng tay giúp đỡ, ánh sáng cuối cùng dường như lưng, và nàng vu oan, bỏ giữa nhục nhã và tuyệt vọng.
Thân thể Ramphueng giữa vũng m.á.u nền đất dơ bẩn, đôi mắt từng xinh giờ đỏ ngầu, trống rỗng như mắt quỷ, nước mắt chảy mãi ngừng, môi c.ắ.n chảy m.á.u chuyển sang tím thẫm, thì thầm những lời cuối cùng: “Với thở cuối cùng, nguyền rủa tất cả các ngươi…
Kesakaew, ngươi sẽ chịu khổ cực hơn những gì với con , khi c.h.ế.t, ngươi sẽ đốt cháy nơi địa ngục, chẳng bao giờ tái sinh …
Từ giờ, dòng họ chỉ gặp tai ương. Không một nam tử nào con nối dõi. Nếu hậu duệ sinh là nữ, sẽ mất yêu, chia cắt hoặc c.h.ế.t. Nếu sinh là nam, c.h.ế.t tuổi hai mươi.”
--
“Anh Khem! Anh Khem!”
“Anh Khem! Anh thấy !”
Một giọng nhỏ, như từng vang lên đây, xuyên qua chiều gian, mở mắt cho thấy cảnh tượng mắt.
Từ hình dạng ma quái của Ramphueng, bỗng biến thành bà cụ Si, đôi mắt đen kịt, tay siết chặt một bé búi tóc trong bộ đồ học trò xanh, đang giãy giụa tìm sự sống. Khem nhận chính là Ek và Thong, hai hồn ma mà sư phụ bảo hộ.
“Chạy , Khem!”
Giọng vang lên trong tâm trí Khem, kéo trở về thực tại. Dù một phần trong lao giúp, chẳng thể gì hơn. Dùng hết sức lực cuối cùng, Khem bơi thật nhanh lên mặt nước.
Cậu vật lộn leo lên bến, thở hổn hển và nức nở, bò đến mép xuống dòng nước.
Nỗi đau, sự bối rối và giận dữ trào dâng trong lồng ngực. Bà cụ Si, Thong và Ek, tất cả đều rơi cảnh nguy khốn vì .
Khem hít một thật sâu, vẫn nức nở. Tim lao xuống cứu họ, nhưng cũng sợ rằng, nếu , chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Trong khoảnh khắc , cánh tay Khem Jett kéo , Chan chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt.
“Khem! Mày chứ?” Jett hỏi. Khem chỉ lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn như mưa, cơ thể run rẩy như mất trí.
“Jett… Chan… Bà Si… Bà Si… hu hu…” Khem nức nở, gần như gục xuống, còn Jett và Chan chỉ đầy bối rối.
Bất chợt, ai đó lao vụt qua họ và nhảy xuống mặt hồ.
Bùm!
Jett lập tức kéo Khem khỏi mép nước, mắt rời nơi nước dậy sóng, tim đập thình thịch. Cậu dám hỏi Khem chuyện gì xảy .
Bởi nhảy xuống nước… là thầy Pharan.
Thầy, chiếc áo trắng lấm m.á.u dính ngực, lao xuống hồ. Trước mắt Khem, bà Si trở bình thường, còn hồn ma chiếm đoạt, còn xác của Ek trôi bên cạnh. Ở phía bên , chỉ còn bụi vàng – tàn tích của hồn Thong tan biến.
Bóng cao lớn bơi đến, ôm lấy bà Si - bà như một khác của , trong khi tay còn chạm lên đầu hồn ma, miệng thầm niệm chú để đưa linh hồn trở về nhà.
Chẳng bao lâu , Jett, Chan và Khem thấy thầy nâng thể bà Si lên khỏi mặt nước. Cảm giác ngột ngạt và kinh hãi khiến cả ba lùi vài bước. Khem yên, nhường thầy qua với bà Si trong tay, chỉ dám đôi chân nhợt nhạt của bà, nét mặt đau đớn, dám ngước lên mặt thầy.
Bởi họ đều , bà Si, tay thầy, còn thở nữa.