Khemjira Phải Sống Sót - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:13:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Pharan vẫn thiền, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu lên gương mặt tĩnh lặng, ngay cả khi Khem đạp xe rời .
chẳng bao lâu , con ch.ó đang ngoan giường tre bỗng dựng phắt dậy, rít lên từng tiếng ai oán, đầu lên tầng hai của ngôi nhà. Nó run rẩy, tru dài, như thể cảm nhận điều chẳng lành sắp xảy , đầu bỏ chạy, lẩn bóng cây phía xa.
Nó .
Pharan khẽ gọi về phần ý thức mà gửi để dõi theo Khem. Trong khoảnh khắc thấy những hình ảnh truyền về, đôi mắt đen sâu thẳm của bỗng mở to, một dòng m.á.u đen sánh đặc phun từ khóe môi.
Tai họa.
Từ vang vọng ngừng trong tâm trí, như tiếng chuông vỡ nát. Cơn đau buốt chạy dọc đầu ngón tay, ngón chân, như cả nghìn mũi kim xuyên qua. Một luồng nóng rát lan khắp n.g.ự.c khiến khó thở. Trước mắt, cảnh vật dần mờ , và trong đôi mắt từng sáng tỏ , m.á.u bắt đầu rỉ như hai dòng lệ đỏ thẫm.
Những gì thấy qua linh thức khiến lòng Pharan lạnh buốt. điều cần lúc là sợ hãi, mà là tìm cách hóa giải lời nguyền hắc chú đang ăn sâu cơ thể.
Nó xâm nhập qua đường… ăn uống.
Hình ảnh vụt hiện trong đầu, chiếc bánh nếp cốt dừa mà “bà Si” mang đến hôm qua. Anh vô tư ăn mà chẳng hề nghi ngờ. Thứ bánh thể trộn với nước miếng, hoặc từng “thứ gì đó” ô uế chạm qua. Huống hồ, bà Si vốn am hiểu pháp tà, nên việc yểm chú thức ăn gì khó.
Giờ đây, đôi mắt chẳng còn thấy gì, m.á.u vẫn rỉ xuống gò má. Một tay mò tìm chiếc chậu bạc đựng nước thánh. Dù đầu đau như nổ tung, vẫn c.ắ.n răng chịu đựng, ngã gục.
Khi tìm thấy, đặt chậu ngay mặt, mò mẫm lấy cây nến và bật lửa từ khay inox bên cạnh. Ánh sáng mảnh lửa le lói lay động trong gian mờ tối. Không còn thấy, Pharan thể tụ tâm tạo ngọn lửa thiền như thường lệ, nên đành dựa ấm thực của ngọn nến.
Ngón tay run rẩy nhỏ từng giọt sáp nóng xuống mặt nước thánh. Đôi môi dính m.á.u đen khẽ mấp máy niệm:
“Nam-mô Tassa Bhagavato Arahato Samma-Sambuddhassa…”
Rồi tụng tiếp chú hóa giải tà chú, loại chú thể trấn linh và hóa giải lời nguyền giữa và vong:
“Itipija Sukkhatto Lokanatho Araham Patto Nibbānasaññā…”
Trong khi đó, Jett và Chan vì buộc nghỉ chùa tỉnh do trời mưa to, vẫn trằn trọc, chẳng tài nào chợp mắt. Một linh cảm bất an khiến cả hai bồn chồn.
Trời hửng sáng, năm giờ, họ rửa mặt, chào tạm biệt sư trụ trì vội vã lên đường, mặc dù mưa vẫn lất phất.
Jett lái xe trở về làng theo con đường tắt mà từng hồi còn tham gia câu lạc bộ thiện nguyện. Tuy ngắn hơn, nhưng đường ngoằn ngoèo, ít qua , nhưng Jett rút ngắn thời gian. Trong lòng dâng lên cảm giác nôn nao lạ lùng, như thứ gì đang đợi phía .
Càng nghĩ, chân càng đạp ga mạnh hơn. Kim tốc độ cứ nhích lên, mà cảnh vật hai bên dường như chậm , trái ngược với cảm giác tim đập dồn dập của Chan bên cạnh.
“Cậu Jett, lái nhanh quá …” Chan lên tiếng, giọng căng thẳng, mồ hôi túa nơi thái dương. Một tiếng thì thầm vô hình trong đầu cảnh báo, nguy hiểm sắp xảy .
Ngay lúc đó, từ vệ đường, một con ch.ó đen lao , cách quá gần để tránh. Cả hai đồng loạt mở to mắt, Jett giật tay lái bản năng, xe xoay ngang, mất lái đ.â.m thẳng cây to bên đường.
RẦM!!
Âm thanh chấn động vang vọng giữa rừng ướt mưa.
Còn ở phía bên , Khem mở to đôi mắt, cơ thể đông cứng trong cơn hoảng loạn. Tim đập dữ dội đến mức như xé lồng ngực, nỗi sợ hãi bủa vây, lạnh buốt đến tận tim gan. Trong giây phút , dường như cả thế giới quanh Khem… ngừng .
Khem nhận giọng . Chính là giọng mà từng trong những giấc mơ, giọng khiến bừng tỉnh giữa khoảnh khắc sắp nhảy khỏi ban công.
Và đôi mắt đen kịt , đôi môi tím đậm gần như đen, cùng gương mặt mà từng thấy trong những bản vẽ phác họa…
Trước mặt Khem giờ đây là oan hồn báo oán, kẻ gieo lời nguyền lên dòng họ , chủ nhân thật sự của tòa nhà cổ Thái Lan trong những giấc mộng dai dẳng .
“…”
Nước mắt Khem tuôn rơi, giọng run lên pha lẫn sợ hãi và phẫn nộ. Bởi dù khuôn mặt là của khác, xác đó thuộc về bà Si.
“Vì dùng thể của bà Si? Bà gì hại ngươi ?”
Câu hỏi khiến nụ môi Ramphueng dần tắt. Cổ bà vặn một góc kì quái, đôi mắt vốn nheo hẹp giờ trợn to, từ trong miệng phát giọng rờn rợn vang vọng khắp gian: “Giờ … chẳng ngươi nên lo cho chính thì hơn ?”
Ngay khoảnh khắc đó, con thuyền chao đảo dữ dội, lật úp. Khem rơi thẳng xuống dòng nước lạnh buốt.
Dù bơi, nhưng cứng đờ, tay chân chẳng còn lời. Đôi mắt mở to hoảng loạn quanh.
Cậu thấy một phụ nữ trong y phục hầu gái cổ Thái, gương mặt giống hệt khi nãy, đang lơ lửng tiến gần.
Làn da trắng bệch như giấy, những đường gân đen hiện rõ khắp . Đôi mắt gần như lòng trắng, chỉ còn một chấm đen co rút, còn đôi môi thâm sậm vẫn cong lên .
Khi khuôn mặt tiến sát, chỉ còn cách Khem vài phân, giọng quen thuộc vang lên, lạnh buốt bên tai: “Để cho ngươi thấy những điều dơ bẩn mà ngươi và gia đình ngươi gây cho .”
Ngay lập tức, Khem kéo ngược trở gian của ngôi nhà Thái cổ.
Mọi thứ quanh mang sắc nâu xỉn, như một thước phim cổ xưa đang tua .
Cảnh tượng vẫn là góc từng thấy trong những giấc mơ đây, nhưng khác hẳn, bởi Khem rõ ràng tiếng chuyện trong nhà.
Những ký ức thuộc về tràn tâm trí, đưa Khem trở về bốn trăm năm về , khi ngôi nhà Thái nhà vua ban tặng cho Phraya Worasingh, một vị quan lớn phong Tổng trấn một thành nhỏ của Xiêm quốc thời bấy giờ.
Phraya Worasingh là con trai của Chúa Phakdiwijitra và Phu nhân Anantawadi, một gia đình quý tộc trung cấp, thăng tiến nhờ thế lực của Chúa Phraya Chalermsak - cô con gái là Mae Ying Kesakaew, vị hôn thê tương lai của ông, đồng thời cũng là bạn của nhà vua, từng giúp đỡ Worasingh chỗ trong triều.
Ở tuổi mười bảy, Phraya Worasingh là một trai tuấn tú, hình cao lớn, cường tráng, tính tình ôn hòa và ăn ngọt ngào. Bất cứ phụ nữ nào tiếp xúc với đều dễ dàng sa vòng quyến rũ .
Danh tiếng của Worasingh lan khắp vùng Kanchanaburi, trở thành đàn ông trong mơ của bao cô gái. Tin đồn cũng đến tai Mae Ying Kesakaew, cô tiểu thư mười tám tuổi, con gái của đại quan Chalermsak, đang sắp thăng chức cao hơn nữa.
Vì tò mò, và cũng bởi lòng hiếu kỳ của một thiếu nữ sắp lấy chồng, nàng lén đến mặt vị hôn phu tương lai của .
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, hai ánh mắt chạm , và giữa họ nảy sinh một thứ tình cảm mãnh liệt, si mê ngưỡng mộ.
Mae Ying Kesakaew thề trong lòng rằng bằng giá, nàng sẽ Phraya Worasingh.
Là con gái út cưng chiều nhất trong nhà, Kesakaew lớn lên trong nhung lụa, nuông chiều đến mức trở nên bướng bỉnh. Nàng lợi dụng địa vị và quyền thế của cha để ép Worasingh cầu hôn, biến cuộc hôn nhân thành điều thể chối từ.
Thời điểm đó, Phraya Worasingh chỉ mang tước vị quý tộc bậc ba, danh xưng đầy đủ là “Chúa Singharat”.
Ông là đặc biệt coi trọng danh dự, luôn khao khát thăng tiến để rạng rỡ gia tộc. Vì , cuộc hôn nhân với Mae Ying Kesakaew xuất phát từ tình yêu, mà từ toan tính và áp lực, sợ điều tiếng từ dân gian, sợ mất cơ hội thăng chức.
Hai đính hôn suốt hai năm khi chính thức định ngày thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-28.html.]
Vốn khéo ăn , giỏi thương thuyết, cách lấy lòng , Worasingh nhanh chóng trọng dụng trong triều. Chỉ trong ba năm khi cưới Mae Ying Kesakaew, ông phong lên hàng quý tộc bậc chín, mang danh hiệu mới: “Phraya Worasingh.”
Từ đó, ông càng quyết tâm ít nhất một hoặc hai con trai để kế thừa tước vị và danh tiếng, nối dài công đức của dòng họ.
Ở tuổi đôi mươi, ông đạt đến đỉnh cao danh vọng, một vị quan trẻ đầy triển vọng, kính nể.
Thế nhưng, ba năm trôi qua, Mae Ying Kesakaew vẫn một mang thai, dù cầu khẩn, dùng đủ phương thuốc, thậm chí mời cả thầy giỏi trong kinh thành.
Khi kiên nhẫn cạn, Phraya Worasingh cưới thêm vợ lẽ thứ hai, là Mae Ying Radamani, con gái của Tả Tướng quốc, chính nhà vua hậu thuẫn.
Ngay cả Phraya Chalermsak, vị nhạc phụ vốn kiêu ngạo và phần bất mãn với triều đình, cũng đành lặng im, thể phản đối.
Mae Ying Radamani dịu dàng, đoan trang, trẻ trung và chiều lòng chồng, nên nhanh chóng chiếm sủng ái.
Chẳng bao lâu , nàng m.a.n.g t.h.a.i và sinh liền hai cô con gái.
hạnh phúc ngắn ngủi, chỉ một năm khi sinh, nàng vấp ngã từ ban công lầu chính, qua đời trong uất hận, để hai đứa trẻ đỏ hỏn.
Mae Ying Kesakaew, vốn là chính thất, chẳng mảy may đoái hoài đến con của vợ lẽ.
Bất đắc dĩ, Phraya Worasingh gửi hai bé về sống với ông bà ngoại ở thành lân cận, còn tiếp tục bận rộn với công vụ triều đình.
Không lâu đó, ông cưới vợ thứ ba, Mae Ying Koknang, con gái của Ong Luang Surachet.
Cuộc hôn nhân vốn do cha sắp đặt, và nàng cũng chẳng thể trái lời.
Một năm , Mae Ying Koknang sinh hạ một bé gái, đặt tên là Krongkwan.
Koknang tính tình hiền hậu, ít , sống nề nếp và giữ lễ.
Dù trong lòng thất vọng vì vẫn con trai, Phraya Worasingh bao giờ dám lộ vẻ tức giận lạnh nhạt.
Ông đặt tên cho con gái vội vã trở về kinh tiếp tục công việc như cũ.
Hai năm , một nhóm gia nhân mới đưa phủ.
Giữa đám , ánh mắt Phraya Worasingh dừng một phụ nữ làn da sáng như ngọc, vẻ lạ lùng hiếm thấy.
Khi hỏi , ông nàng tên là Ramphueng.
Từ giây phút , trái tim đàn ông từng lạnh lùng toan tính bỗng trỗi dậy khao khát mãnh liệt.
Ông đem lòng si mê nàng, đến mức nhiều tranh cãi kịch liệt với chính thất Mae Ying Kesakaew, dù đó từng hứa sẽ nạp thêm .
Sau cùng, vì cưỡng nổi ý , Phraya Worasingh nâng Ramphueng lên vợ thứ tư, công khai với cả phủ.
Không lâu , Ramphueng mang thai, niềm vui khẽ nở trong lòng đàn ông từng tưởng rằng tất cả.
Thế nhưng, định mệnh trớ trêu, cùng thời điểm , Mae Ying Kesakaew cũng báo tin đang mang thai.
Khi , Phraya Worasingh rời phủ công vụ xa, để ba vợ cùng sống một mái nhà thấm đẫm mưu sâu oán hận.
Từ khi chồng vắng nhà, Mae Ying Kesakaew bắt đầu tìm cách hành hạ Ramphueng, trẻ mà nàng xem là nỗi sỉ nhục của đời .
Còn Mae Ying Koknang, vợ thứ ba, phận thấp kém hơn, chỉ cúi đầu im lặng. Chính thất nắm quyền, nàng dám can thiệp, sợ gây chuyện khiến cha liên lụy.
Dẫu , lòng từ bi vẫn khiến Koknang âm thầm giúp đỡ Ramphueng, lén gửi t.h.u.ố.c bổ, vải vóc, đồ ăn, mong cả hai phụ nữ đều tròn con vuông, sinh con trai cho Phraya Worasingh, để trong phủ còn hiềm khích.
Thế nhưng, ngày sinh nở, bi kịch định sẵn.
Cả hai phụ nữ cùng chuyển trong một đêm mưa gió.
Và , Mae Ying Kesakaew sinh một bé trai, nhưng đứa trẻ tắt thở khi kịp mở mắt cha, còn Ramphueng sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, tiếng vang vọng khắp phủ.
Tiếng như x.é to.ạc trái tim chính thất.
Mae Ying Kesakaew gào điên loạn, ngất lịm trong vòng tay tỳ nữ.
Đêm đó, khi tỉnh , ngọn lửa hận trong lòng nàng cháy đến cực điểm.
Không một lời, nàng lệnh cho vài gia nhân trung thành, lén kéo đến phòng của Ramphueng.
Bọn họ giữ chặt trẻ yếu ớt, trong khi Mae Ying Kesakaew giằng lấy đứa trẻ còn đỏ hỏn tay Ramphueng, ánh mắt lạnh như thép.
Tim Ramphueng như rơi xuống vực sâu, nàng vùng vẫy tuyệt vọng, thoát khỏi đám tỳ nữ để đuổi theo.
Tiếng chân trần dẫm nền đất ướt át, nàng chạy thẳng bờ sông, nơi ánh trăng nhợt nhạt phản chiếu hình bóng một đàn bà đang nơi đầu bến.
Trong tay nàng là đứa bé sơ sinh, con trai của Ramphueng.
“Phu nhân… xin , đừng thế! Trả con cho … van …”
Ramphueng òa , giọng đứt quãng, hai tay run rẩy vươn về phía như sắp quỵ ngã.
Mae Ying Kesakaew chỉ khẽ lắc đầu, nụ méo mó như rạch ngang mặt.
Trong lòng nàng tràn đầy oán hận: “Nếu con thể sống, thì con của tiện nhà ngươi cũng chẳng quyền tồn tại.”
Rồi, do dự, nàng ném đứa bé xuống dòng sông, tiếng non nớt lập tức nuốt chửng bởi làn nước đục ngầu.
Tiếng thét của Ramphueng xé toang màn đêm.
Nàng lao tới, nhưng đám gia nhân của Mae Ying Kesakaew giữ chặt, miệng bịt , chỉ còn đôi mắt mở to tràn ngập đau đớn và kinh hoàng.
Nước mắt hòa cùng nước mưa, chảy dài xuống cổ áo trắng đẫm.
Khung cảnh kinh hoàng , nơi ánh trăng mờ soi xuống dòng nước cuộn trào, một đôi mắt nhỏ chứng kiến tất cả, đó là Krongkwan, con gái của Mae Ying Koknang.
Và Krongkwan, trong kiếp , chính là Khem – bé mang ký ức của oan nghiệt bốn trăm năm , và là con của phụ nữ từng gánh chịu bi kịch lặp từ kiếp xưa…