Khemjira Phải Sống Sót - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:13:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khem cảm thấy lòng nhẹ bẫng, như thể tảng đá nặng nề đè n.g.ự.c suốt bấy lâu cuối cùng cũng nhấc . Dù vẫn còn nhiều gánh nặng thể trút bỏ, nhưng ít nhất, thể thở dễ dàng hơn. Việc phước hồi hướng hôm nay khiến tâm hồn Khem thêm an tĩnh, mang đến cho sức mạnh để tiếp tục bước con đường của .
Khem bước theo trụ trì khỏi gian chính điện, dừng một lát để ngước lên bầu trời trong xanh. Cơn gió mát mang theo hương thơm dìu dịu của hoa sứ thoảng qua, khiến khóe môi Khem khẽ nở một nụ thanh thản.
Cậu thầm cầu nguyện cho và Chayot, mong họ an yên trong kiếp , còn bận lòng trông chừng lo lắng cho nữa.
Tâm hồn giải thoát khỏi gánh nặng, Khem vô thức quên mất rằng hề ở đây một . Khi chợt nhận điều đó, giật khẽ, lên, thấy bóng dáng vị sư thầy với tấm lưng rộng rãi đang phía , từng bước chậm rãi như cố tình chờ theo kịp. Hình ảnh khiến khóe môi Khem cong lên trong một nụ rạng rỡ, đôi chân nhỏ nhanh chóng bước tới để sánh cùng.
Lúc , Jett và Chan phái tìm thông tin về một vị cao tăng nổi tiếng, bạn thiết của ông nội thầy, cũng là mà Pharan luôn kính trọng. Ngài tên là “Luang Por Kasem.” Từ nhiều năm , ngài rừng tu ẩn, bặt vô âm tín. Vì ngôi làng khá hẻo lánh, sóng điện thoại yếu, nên họ quyết định thành phố tìm các tử khác để dò hỏi tung tích.
Họ gặp vị sư để hỏi về một chuyện đặc biệt, thứ mà họ tin rằng ngài vẫn còn giữ.
Chiều hôm đó, khi Pharan đang sách bàn ăn, chờ Khem dọn bữa tối, cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
“Thưa thầy, Jett nhắn rằng mưa lớn quá, nên họ thể về tối nay. Họ sẽ nghỉ ở chùa trong thành phố, sáng mai mới trở về,” Khem , đặt đĩa thức ăn nấu xong mặt thầy. Sóng điện thoại chập chờn, nhưng vẫn đủ để họ liên lạc .
“Ừm.” Pharan khẽ đáp, khép cuốn sách , im lặng bắt đầu dùng bữa.
“Thầy ơi, bà Si gửi qua trưởng thôn ít bánh lá dứa cho thầy đấy, thầy ăn ạ?” Khem hỏi, thu dọn chén bát. Pharan vẫn sách, khẽ gật đầu.
“Đem đây.”
Ký ức thời thơ ấu chợt ùa về, bánh lá dứa chính là món tráng miệng đầu tiên mà bà Si từng cho . Năm , nó dùng để cho chiếc bánh sinh nhật thứ mười một của . Năm đó, ông nội công tác ở tỉnh xa kịp về, còn cha ruột thì bận dự tiệc mừng của một quan chức cấp cao. Dù bận , họ vốn chẳng mấy khi để tâm đến .
Sinh nhật năm , ông nội để Pharan ở nhà bà Si, hứa sẽ đón chơi buổi tối, nhưng gặp t.a.i n.ạ.n và thể về . Cậu bé Pharan đành ở qua đêm.
Bà Si hôm đó là sinh nhật . Nhìn đứa trẻ nhỏ chờ ở bậc cửa, bà chợt thấy xót xa. Bà bếp, tự tay món bánh lá dứa, rắc thêm sợi dừa non lên mặt, cắm một cây nến nhỏ ở giữa. Khi mang , bà đặt bánh mặt hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Isan cổ, vì bà bài hát tiếng Anh.
Khoảnh khắc , gương mặt bé nở một nụ trọn vẹn hiếm hoi, thứ cảm giác ấm áp lan tỏa trong ngực, trở thành ký ức bao giờ phai mờ.
Bánh lá dứa đặt mặt . Pharan lặng lẽ cầm lấy, ăn từng muỗng nhỏ cho đến khi hết sạch, vị ngọt thanh và mùi thơm nhẹ như kéo trở về quãng thời gian ngây thơ thuở .
Khi Khem dọn dẹp xong gian bếp, Pharan mới khép cuốn sách tay, dậy khỏi ghế chậm rãi bước lên cầu thang. Anh dừng , lắng tiếng bước chân theo .
“Con ngủ một ?” Anh hỏi khi Khem chuẩn rẽ về phòng riêng.
Khem gật đầu thật nhanh.
“Dạ, ạ.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Pharan dừng nơi khuôn mặt cúi gằm , giọng nhỏ, lạc , mang chút tự tin nào. Anh đoán nhóc giờ quen bạn bè ngủ gần bên, nay chỉ còn một , nên bỗng trở nên im lặng và rụt rè lạ thường.
nếu “ ”, Khem nhất định sẽ cố cho bằng . Mà nếu , cũng sẽ tìm cách xoay xở, chứ tuyệt đối chịu lặp chuyện như .
“Ừm. Tắm rửa ngủ sớm .”
“Dạ, thưa thầy.”
Hôm nay, Khem tắm nhanh hơn khi. Cậu lên giường với quyết tâm ngủ sớm, để sáng dậy còn gặp Jett và Chan.
Căn phòng yên ắng. Một lúc lâu , mí mắt Khem bắt đầu nặng trĩu, nhưng ngay khi chìm giấc ngủ, thấy những giọng khe khẽ của hai đứa trẻ.
“Anh Khem ngủ .”
“Ừ. Giờ canh tiếp về?”
“Thầy dặn trông chừng, nhưng là tới khi nào.”
“Vậy ở thêm chút , Khem mà gặp ác mộng nữa thì .”
“Ờ, cũng đúng.”
Ngay giây phút , da gà Khem nổi khắp . Đôi mắt vốn khép chặt bỗng mở to, quanh để xem ai đang thì thầm ngay sát tai .
Trước mặt là hai bé chừng mười hai tuổi, mặc đồng phục học sinh xanh lam, tóc búi gọn, khuôn mặt tái nhợt gần như giống hệt .
Và khi đôi mắt trắng dã của chúng cùng lúc đảo trở thẳng Khem, cái sự đồng bộ rợn đến mức Khem nín thở.
Cậu bật một tiếng thét ngắn, hoảng sợ nắm chặt gối và chăn, chạy vội khỏi phòng mà dám ngoái .
Thong và Ek , mặt tái mét.
“C.h.ế.t .”
“Lần tiêu thiệt .”
May mắn , tối nay Pharan để đèn trong nhà sáng, nên Khem lục lọi bật đèn dầu. Cậu chạy thẳng tới cửa phòng thầy, nhưng dám gõ, cũng chẳng dám gọi, chỉ ôm gối đó, cố nén tiếng nức nở.
Hai bóng trẻ con thấy khi nãy đuổi theo như lo sợ. Khem thở phào, định trải gối tạm cửa phòng thì cánh cửa bất ngờ mở .
Pharan đó, ánh mắt nghiêm nghị.
“Con gì ?” Giọng trầm, cắt ngang khí yên lặng.
Khem hấp tấp lau nước mắt, lắp bắp, đôi mắt vẫn láo liên quanh như sợ thứ gì đó còn bám theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-27.html.]
“Con… con chỉ … ngủ cửa phòng thầy, ạ? Con hứa sẽ im lặng, phiền thầy .”
Cậu dám rằng sợ ma, thật ngớ ngẩn khi phiền khác giữa đêm khuya chỉ vì lý do đó. sự run rẩy trong giọng tất cả.
Pharan Khem hồi lâu trong im lặng, đôi mắt sắc bén của nhanh chóng liếc về phía góc phòng, nơi hai “thủ phạm” đang ủ rũ, gương mặt lộ rõ vẻ tội . Anh khẽ phẩy tay, hiệu cho chúng biến chỗ khác chơi.
“Vào .” Anh , bước sang một bên để mở lối.
Khem chớp mắt, ngơ ngác như hiểu.
“Hả…?”
“Nếu con nghĩ ngủ cửa phòng là sẽ an , thì cứ theo ý .”
Khi định khép cửa , bản năng sinh tồn khiến Khem bật lao nhanh trong.
Pharan khẽ thở dài, đóng cửa, gật đầu về phía chiếc tủ gỗ.
“Chăn gối ở trong đó. Lấy mà trải giường .”
Khem gật đầu, nhưng vẫn lưỡng lự.
“Dạ… con nên ngủ ở ạ?”
“Ở cũng .” Pharan đáp gọn, trở dựa đầu giường, mở sách tiếp, như thể sự hiện diện của nhóc chẳng ảnh hưởng gì đến .
Khem lặng lẽ đặt gối và chăn xuống, mở tủ lấy tấm nệm mỏng cuộn gọn gàng, trải bên cạnh giường của vị sư, khẽ hỏi xin phép khi .
Sau đó, ai thêm lời nào. Cậu sợ phiền thầy đang , nên chỉ lặng lẽ thu xếp chỗ , đặt gối, mở chăn, chắp tay lạy Phật xuống.
Một cơn buồn ngủ kéo đến nhanh. Đôi mắt tròn trong vắt khẽ khép , nhưng Khem vẫn cố hé vị sư một cuối, thì thầm lời cảm ơn, khi chìm giấc ngủ yên bình.
Pharan từ tốn khép sách, đặt lên đầu giường, đứa trẻ đang nghiêng, má áp lên gối, yên tĩnh và ngoan ngoãn. Anh lâu, khi với tay tắt ngọn đèn, chuẩn nghỉ ngơi.
Bên ngoài, tiếng sấm dội xa xa, mưa rền rĩ trút xuống mái ngói. Cả ngôi làng im ắng, từng cánh cửa khép chặt trong đêm.
Cũng lúc , bà Si chậm rãi bước khỏi nhà, trong mưa về phía gốc đa ở ngã ba đường. Bà xuống một gói nhỏ bọc bằng lá chuối, bên trong là phần đồ ăn nước mưa nhão.
Bà , để lộ hàm răng đen vì nhai trầu, bắt đầu bốc từng nắm cơm nguội ướt sũng cho miệng, ăn ngon lành như thể đó là bữa tiệc thịnh soạn nhất đời.
Sáng hôm , Khem tưởng dậy sớm, nhưng Pharan thức từ . Cậu nhanh tay gấp chăn chiếu, đem đồ về phòng xuống bếp chuẩn bữa sáng.
Vì hôm qua bà Si mang bánh nếp dừa đến, nên thầy dặn Khem nấu thêm phần cơm cho bà, nhờ nào ngang thì mang giúp.
Lúc bưng cà phê lên, Khem rụt rè hỏi về hai bé tối qua. Pharan chỉ mỉm giải thích: đó là hai linh hồn nhỏ thu nhận và che chở, tên là Ek và Thong. Tối qua, vì Chan và Jett ở nhà, nên bảo hai đứa trông chừng Khem ngủ. Chúng chẳng cố ý dọa, chỉ ngờ tỉnh dậy mà thôi.
Khem nhẹ nhõm ngại ngùng. Trong lòng thầm nghĩ, nếu mang đồ qua cho bà Si, sẽ mua thêm chai nước ngọt đỏ để cúng bù cho hai bé.
Tới chín giờ, Jett và Chan vẫn về. Không thấy ai ngang, Khem bèn mượn chiếc xe đạp của thầy, sợ cơm nguội nên đạp đến nhà bà Si để mang đồ ăn sang.
Trước khi đến nơi, thấy bà bên tường chùa, như thể sẽ tới. Bà Si giơ tay vẫy, nụ hiền hiện rõ làn mưa sớm.
Khem dừng xe, nở nụ tươi: “Bà Si! Con mang đồ ăn đến cho bà đây. Bà sớm thế ạ?”
“Bà hái cuống sen ở ao chùa. Con cùng bà nhé? Bà sợ rơi xuống nước lắm.”
Khem gật đầu khi bà , nghĩ rằng bản bơi, chắc cũng gì đáng lo.
“Vâng, con với bà.”
“Ôi, cảm ơn con nhiều lắm.”
Khem dìu bà Si men theo con đường nhỏ phía chùa. Ở đó một bến gỗ nhỏ, cạnh đó là chiếc thuyền độc mộc buộc sẵn, dấu vết cho thấy dân làng thường dùng để hái sen.
“Con chèo ?” Bà Si hỏi, giọng khàn nhưng đều đều, chẳng ngoảnh .
“Dạ, con . Bà đây nghỉ , để con hái cho.” Khem nhanh nhẹn đáp, nhớ rằng bà từng bảo sợ rơi xuống nước, trong lòng cũng sợ bà trượt ngã thật.
“Không, để bà tự hái.” Bà , giọng cứng rắn đến kỳ lạ, khiến Khem khẽ sững. thấy bà tự bước xuống thuyền, vững vàng, cũng đành theo , phía lưng bà.
Khem tháo dây buộc khỏi cọc, chống mái chèo đẩy thuyền rời bến, nước loang từng vòng sóng nhỏ.
Thế nhưng, chẳng bao lâu, một cảm giác rờn rợn len từng thở. Không gian quanh họ bỗng trở nên yên lặng bất thường, gió ngừng thổi, mặt nước phẳng lì, bầu trời xám đục như sắp đổ cơn mưa. Không còn tiếng chim, tiếng côn trùng… Chỉ tiếng mái chèo khe khẽ và tiếng tim Khem đập gấp gáp.
Cậu khựng , ngừng tay chèo. Bà Si vẫn yên, nhúc nhích, cũng chẳng cúi xuống hái cuống sen nào. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Khem. Cậu run giọng hỏi: “Bà Si… bà hái sen ạ?”
Không lời đáp. Thay đó, bà bắt đầu đung đưa , khiến con thuyền lắc lư, kẽo kẹt kêu trong làn nước tĩnh lặng.
Khem thấy tim như rơi xuống đáy nước. Nỗi sợ cũ ùa về, khiến nghẹn thở. Cậu cất tiếng gọi, giọng run rẩy: “Bà ơi…”
tiếng gọi chỉ tan trung.
Rồi chậm rãi, bà Si đầu . Chỉ đầu bà chuyển động, vẫn nghiêng ngả như cũ.
Đôi mắt đen ngòm, trống rỗng, còn tròng trắng. Đôi môi tím bầm, nhợt nhạt. Khuôn mặt quen phút chốc biến dạng, méo mó và lạnh lẽo.
Một nụ từ từ nở khuôn miệng tím sẫm . Đôi mắt đen sâu hoắm khẽ cong , và giọng khàn đục, rít qua kẽ răng cất lên, rợn : “Lần … đừng hòng thoát nữa.”