Khemjira Phải Sống Sót - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:11:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại chạm một chỉ gặp đầu chứ…

Đó là suy nghĩ vụt qua trong đầu Pharan khi xen chuyện đó.

Sau khi trở về phòng, Pharan thiền để lắng tâm trí, bình trái tim, đồng thời ngừng suy ngẫm về hành động của . Bởi những gì thật sự xứng đáng với vị thế và tuổi tác của bản .

Nếu việc chạm quá khứ thể để hệ quả lớn đến , thì trong tương lai, hẳn thận trọng hơn nhiều…

Ba ngày hôm , Khem nghiêm túc theo lời khuyên của Jett. Cậu dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, những lúc rảnh rỗi thì thiền hoặc pháp đài. Khi buồn chán, Khem mang giấy bút phác họa khung cảnh quanh ngôi nhà gỗ cổ truyền của sư phụ. Vì sự an của bản , gần như bước ngoài khuôn viên.

Quan trọng nhất là Khem cố tránh mặt sư phụ. Nếu thật sự cần thiết, hầu như qua khu vực chính, nơi diễn các nghi lễ, mà đây vẫn len lén liếc nhiều mỗi ngày. Giờ đây, chỉ còn đếm đầu ngón tay…

Khem thật sự chắp tay xin Jett, nhưng việc ngơ với sư phụ là điều thể .

Hiện tại, Khem đang nấu món thốt nốt rim đường. Sáng nay, dì Kaew mang ít trái thốt nốt đến bằng chiếc xe máy ba bánh của . Khi nấu xong, Khem dự định chia phần để gửi cho dì.

Đến giờ trưa, Jett và Chan xuống bếp tìm Khem, cùng mang đồ ăn giường tre ngoài hiên. Khem xong món ngọt, nên tắt bếp để ăn cơm , tính bữa sẽ thưởng thức món tráng miệng, quên chừa một phần cho sư phụ như thường lệ.

“Khem, hôm nay chợ với tao nhé.”

Jett với giọng đầy hứng khởi, rõ ràng đang mong ngoài.

“Ơ, hôm nay trưởng thôn rảnh ?” Khem chớp mắt hỏi, vì thường ngày chính trưởng thôn là mua đồ.

“Không, bà Si cảm, nên trưởng thôn đưa bà thị trấn khám bệnh.” Jett đáp.

Nghe , Khem vội hỏi: “Bà Si ?”

“Chắc chỉ cảm thông thường thôi, nghiêm trọng. Người già gặp gió mưa là dễ ốm lắm.”

Khem gật đầu, nhẹ nhõm khi Jett . Bà Si góa chồng đầy hai năm khi cưới, con, quyết định sống một , nên nếu bà bệnh nặng, Khem thật sự lo sẽ ai chăm sóc.

“Chúng nên tranh thủ ghé thăm bà Si.”

“Ừ, tao cũng tính giúp bà lấp đầy tủ lạnh nữa.”

Chan im lặng, lắng cuộc trò chuyện trong khi chia cơm đĩa cho Jett và Khem. Hành động dần trở thành thói quen, tự nhiên đến mức chẳng ai để ý, cứ thế lập ngày qua ngày khác.

Hôm nay, vì ba đứa nhỏ cần chợ, Pharan quyết định cho Jett và Chan nghỉ sớm. Còn bản , như thường lệ, bước xuống ăn trưa khi bọn trẻ dùng xong bữa, một cách để tránh chạm mặt Khem trực tiếp.

Khem rõ rằng sư phụ đang cố tránh mặt . Mỗi khi thầy xuống ăn, đều viện cớ việc khác để rời .

hôm nay, vì cất công nấu món tráng miệng, Khem quyết định ở để dâng lên khi thầy dùng bữa xong.

“Thưa thầy, thầy ăn thử món thốt nốt rim đường ạ?”

Khem khẽ hỏi khi bước từ bếp, cúi đầu, hai tay đan ghế nơi Pharan đang .

Pharan, vốn định dậy, xuống, chỉ ngắn gọn: “Đem .”

Khem khẽ nhéo tay để kìm sự phấn khích, tự nhủ rằng sư phụ vốn dễ tính trong chuyện ăn uống. Dù ai nấu, thầy cũng ăn cả, nên cần quá vui mừng. Nghĩ , nhanh tay múc phần thốt nốt thơm ngọt chén, đặt mặt sư phụ.

Vừa định lùi , thì giọng trầm thấp cất lên: “Đợi .”

Chỉ một câu , Pharan cầm muỗng, thong thả nếm thử món ngọt Khem . Chưa đầy ba phút , cả chén lẫn nước đường đều hết sạch. Anh dậy, , đối diện với Khem đang cúi đầu yên.

Một xấp tiền - năm ngàn baht - đưa .

“Đây là tiền chợ. Con mua đủ đồ ăn cho một tuần, phần còn thì sắm ít quần áo, vật dụng cần thiết.”

Pharan , ánh mắt lướt qua, nhận ba đứa nhỏ dạo mặc mặc vài bộ đồ.

“Dạ, cần ạ, con…” Khem vội lắc đầu, ngập ngừng định từ chối. nghĩ đến Jett và Chan, chùn lòng, lẽ hai sẽ cần thật. Dù năm ngàn baht là tiền nhỏ, nhưng nếu là sư phụ cho, hẳn cũng tiện khước từ.

Khi đang còn do dự, Khem thấy tiếng thở dài khẽ vang lên. Chỉ âm thanh thôi cũng khiến lòng nặng trĩu, chẳng dám thêm lời nào.

Tờ tiền Pharan gấp đôi , đút thẳng túi áo ngắn tay của Khem, ngay, thêm một lời.

Khem đó, tim chùng xuống, nhưng trong lòng hiểu rõ. Lòng của sư phụ, thể từ chối.

Cậu tự nhủ, lát nữa sẽ bàn với Jett và Chan xem nên dùng tiền thế nào cho hợp lý.

“Tớ lái , nhưng cho lái nhiều vì mắt tớ kém.”

Chan đáp với vẻ bình thản.

Khem liền mặt thương cảm, khiến Chan bật , đưa tay khẽ xoa tóc như “Không mà.”

Khi thứ chuẩn xong, ba cùng lên chiếc xe bán tải trắng cũ kỹ nhưng giữ gìn cẩn thận, chạy thẳng tới chợ phiên ngày thứ bảy trong xã.

Trời hôm khá oi ả, chợ bắt đầu đông , nên cả ba quyết định mua nhanh về sớm. Ngoài việc sắm nguyên liệu nấu ăn. Jett, Khem và Chan còn mỗi chọn thêm ba bộ quần áo, hầu hết là đồ vải cotton thủ công do dân địa phương dệt, cùng vài món vật dụng cá nhân, vì chỉ còn một tuần nữa là họ sẽ trở về Bangkok.

họ ngờ tình cờ gặp Pong, con trai của trưởng thôn, mà họ quen khi chợ ba ngày .

Hôm nay, Pong tài xế đưa và chị gái chợ. Thấy chợ quá đông, quyết định đợi ở lối vì chen trong. Ban đầu, Pong khá chán vì và chị mua sắm quá lâu, nhưng khi ánh mắt bắt gặp Khem, sự bực bội lập tức tan biến, đó là niềm vui mừng khôn tả.

“Chào Khem, gặp nhỉ.”

Pong mỉm , ánh mắt sáng rực niềm vui.

Khem giật , nhưng nhanh chóng đáp bằng một nụ nhẹ, chắp tay cúi chào lịch sự vì Pong lớn hơn vài tuổi.

“Chào Pong ạ.”

“Ơ, Pong, chào !” Jett từ phía bước tới, tay vẫn đang cầm bịch thịt gà mặc cả xong, reo lên vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-21.html.]

Jett và Pong vốn quen khá . Hai gia đình đều việc trong cơ quan nhà nước, nhà ở gần . Hồi nhỏ, Jett yếu đuối, bắt nạt, nhờ Pong mặt giúp.

“Chan, đây là Pong, Chan cũng là một trong những tử của sư phụ.” Jett nhanh miệng giới thiệu.

Chan mỉm , cúi đầu chào, vì trong tay vẫn đang bận xách đồ.

“Chào em. Ồ, mua nhiều thế. Các em về bằng gì ? Để chở cho nhé?”

Pong đề nghị đầy nhiệt tình, ánh mắt vẫn dõi theo Khem, rõ ràng lấy lòng .

“Không cần ạ, bọn em xe bán tải .”

Jett từ chối khéo, giọng vẫn lịch sự.

“Vậy …” Pong đáp, giọng lộ vẻ tiếc nuối.

Khem vội mặt , giả vờ quanh. Jett thoáng liếc qua, dường như cảm nhận điều gì đó, nhưng .

Thấy gặp Khem, Pong bỏ lỡ cơ hội, bèn tiếp tục rủ rê: “Tối nay hội chùa ở trong huyện đó. Có biểu diễn nhạc dân ca nữa, vui lắm. Nếu các em , qua đón nhé?”

Nghe đến hai chữ “nhạc dân ca”, tai Jett lập tức dựng lên, đôi mắt sáng rỡ. Máu trong như sôi lên, hệt cảm giác khi còn học, cứ mỗi mùa lễ hội là bao giờ vắng mặt, chỉ cần sân khấu, nhạc, là Jett tới!

“Khem, nha? Hội chùa huyện năm nào cũng lớn lắm, đồ ăn ngon, trò chơi nhiều vô kể!”

Jett mở to mắt, biểu cảm háo hức đến mức chẳng cần hỏi cũng quyết .

“Ờ… nếu sư phụ cho phép thì .”

Khem đáp, sang hỏi Chan, khuỷu tay nhẹ huých Jett vì ánh mắt ép buộc thấy ngại.

“Còn Chan thì , ?”

Chan gật đầu, giọng trầm : “Tớ cũng , nhưng đúng như Khem , nên hỏi sư phụ .”

Khem gật đầu đồng ý, còn Jett thì sang mỉm với Pong.

“Vâng, ạ, Pong. Tối em sẽ gọi cho nhé.”

Pong, vốn định hỏi xin cách liên lạc của Khem, liền mím môi, nuốt lời trong và chỉ gật đầu với Jett, quyết định đợi đến buổi chơi hỏi cũng muộn.

“Vậy bọn em xin phép nhé, Pong giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ, lái xe cẩn thận nha.” Pong dặn, khẽ mỉm với Khem.

Khem chỉ cúi đầu đáp , tránh ánh mắt , cùng Jett rời , Chan lặng lẽ .

Khi về tới nhà, khi chuẩn bữa tối cho sư phụ xong, cả ba vội chạy về phía gian nhà chính để xin phép. Jett, như thường lệ, xung phong “gan ” nhất, bò tới gần chỗ Pharan đang , chắp tay cúi đầu lễ phép.

“Thưa sư phụ, hôm nay trong huyện hội chùa ạ. Bọn con thể ạ?”

Pharan lập tức liếc Jett một cái thật sắc, ánh mắt đủ để khiến khựng . Anh Ekk - chợ cùng bọn trẻ - báo cáo đầy đủ: ai mời, và với ý gì. Tuy nhiên, thẳng lời cấm đoán.

“Các con chắc là tự lo cho chứ?”

Khem cúi đầu thật thấp, dám thầy. Chan im lặng, còn Jett thì thẳng, giọng chắc nịch, tin rằng với những gì học mấy ngày qua từ sự huấn luyện nghiêm khắc của sư phụ, chẳng ma quỷ nào thể dễ dàng khó họ.

“Con sẽ để danh tiếng của tử sư phụ vấy bẩn ạ!”

Pharan khẽ gật đầu, nét mặt pha chút khó chịu, vì nào bọn trẻ câu , y như rằng đó sẽ chuyện. thôi, cho cũng , ít nhất sẽ yên tĩnh.

“Trước nửa đêm về đấy.”

Jett gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng, suýt nữa nhào đến ôm sư phụ, nhưng kịp kìm , chỉ cúi rối rít gật đầu tranh thủ bóp chân nịnh nọt.

Ánh mắt Pharan vô tình chạm ánh của Khem, trong thoáng chốc, cả hai đều tránh , như sợ bản điều gì nên.

Được phép , ba đứa nhỏ nhanh chóng tắm rửa, đồ, xức phấn, xịt nước hoa, vui đến mức mùi hương lan tận cổng làng. Một lát , Pong lái chiếc bán tải bốn cửa đến đón, đỗ ngay bậc thềm.

Vừa tới nơi, Pong lập tức trong chắp tay chào sư phụ, xin phép đưa mấy đứa nhỏ ngoài, tiện thể nhắc đến chiếc bùa đeo tay linh thiêng mà sư phụ hứa sẽ cho để dự trận thi đấu sắp tới, lẽ ngày mai hoặc ngày sẽ xong.

Khi ba đứa trẻ ăn mặc tươm tất bước , chúng bò đến bên cạnh Pong ở gian chính. Pong liếc Khem, hôm nay mặc chiếc áo thun vàng nhạt, nụ môi trở nên dịu dàng hơn. Hôm nay, Khem thật sự trông đáng yêu đến lạ.

kịp gì thêm, một luồng gió mạnh bỗng thổi qua, rèm cửa rung lên. Pong quanh tìm nguồn gió nhưng chẳng thấy gì lạ, liền cau mày: “Chẳng lẽ sắp mưa ? Mình nhanh kẻo trễ nhé.”

“Đi thôi, thôi!” Jett nhanh nhảu phụ họa, và cả bốn cùng cúi chào sư phụ khi rời nhà, xuống chỗ xe đỗ sân.

Khi tới xe, Pong nhanh tay mở cửa cho Khem. Cậu mỉm , khẽ cúi đầu cảm ơn.

Trên hiên nhà, Pharan theo, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt thấp thoáng nét vui.

Ngay giây phút Khem ngoái đầu , tim chợt hẫng một nhịp. Cậu dám nghĩ sâu xa, chẳng ánh là trách móc, lo lắng điều gì khác. Dù thế nào, Khem cũng tự nhủ rằng: trong thời gian ngắn ngủi , thể dứt khỏi sư phụ như mong đợi . Cứ cư xử tự nhiên thế , lẽ thứ sẽ dễ chịu hơn cho cả hai.

Cậu mỉm nhẹ với Pong, để đóng cửa giúp .

Chiếc bán tải bốn cửa từ từ rời khỏi ngôi nhà gỗ kiểu Thái, để Pharan vẫn yên nơi hiên, lông mày khẽ nhíu . Lần , cảm giác khó chịu trong lòng rõ ràng hơn bao giờ hết.

trôi qua vài phút, hình ảnh Khem đầu mỉm với khác vẫn còn in hằn trong tâm trí.

Pharan vốn định trở về phòng nghỉ, nhưng đổi ý, bước thẳng đến gian thờ để thiền.

“Thong, Ekk.” Anh khẽ gọi, nhắm mắt . Chẳng mấy chốc, hai thiếu niên hiện , đồng thanh: “Dạ, thưa sư phụ.”

“Đi theo dõi bọn trẻ.”

Ekk và Thong cố nín , một trong hai cố tình hỏi với vẻ ngây ngô: “Nếu họ tách thì ạ? Con nên theo ai?”

Pharan mở mắt. Tay nắm chặt cây roi đặt cạnh bên. Cả hai hồn song sinh lập tức há hốc miệng, vội vã bật dậy, chui thẳng qua vách gỗ, biến mất trong nháy mắt.

Loading...