Buổi trưa, bạn cùng phòng lay cho tỉnh: “Khê Khê, đừng ngủ nữa, tìm .”
“Ai ?”
“Doãn Tư Hành.”
lập tức mở mắt, đối mặt với vẻ mặt buôn chuyện của bạn cùng phòng.
“Anh ở ngay ký túc xá của chúng , mau lên .”
sửa soạn qua loa xuống lầu.
Doãn Tư Hành chiều cao quá nổi bật, lưng thẳng tắp. Dù trong góc nhưng vẫn thu hút ánh của hầu hết .
Anh quan sát : “Tối qua mất ngủ ?”
Màng nhĩ như chấn động.
Bởi vì những giấc mơ đó nên đoán giọng của sẽ như thế nào vô .
Cuối cùng giờ đây cũng : Trầm thấp, đầy cuốn hút.
“Sao ?” hỏi.
“Quầng thâm mắt em khá dày.”
“Ồ, tìm chuyện gì?”
“Anh Doãn Huyền em công khai chuyện của con bé lên mạng?”
“Nếu trường học tiếp tục bao che cho cô thì sẽ .”
Doãn Tư Hành trầm ngâm một lát: “Gần đây, công ty đang tham gia chiến dịch PR, thể châm chước một chút , em cứ đưa bất kỳ điều kiện gì.”
“Không .” từ chối dứt khoát: “Một khi cúi đầu loại như các , sẽ bao giờ ngóc đầu lên nữa.”
“Loại như bọn ?” Lông mày Doãn Tư Hành nhướng lên, dường như chút hiểu những lời .
“ , cái loại giai cấp đặc quyền như các , hàng ngày tự tô vẽ bản rực rỡ hào nhoáng, nhưng thực chất bên lớp da là là thịt thối rữa, tất cả đều dựa việc hút m.á.u dân thường mà sống.”
Doãn Tư Hành tức giận, nhưng im lặng một lát, hỏi một câu hỏi khó hiểu: “Em nhận như thế ?”
“Nói nhảm, và Doãn Huyền là một nhà. Cháu gái cưng là như . Anh là bề của cô , lẽ nào là ?” Bỏ câu , xoay , chuẩn lên lầu.
Doãn Tư Hành đột nhiên gọi : “Ôn Khê Trúc.”
“Còn chuyện gì nữa?”
Anh ngừng một lát : “Tối nay ngủ sớm một chút. Ngủ ngon nhé.”
Việc ngủ sớm là thể .
Tối nay còn thêm.
Doãn Huyền hề quá sự thật.
thật sự thể mất lời mời việc, và tìm việc trong thời gian ngắn.
Vì , việc gom tiền để đến thành phố khác trở nên quan trọng.
Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, đúng lúc hôm nay ca đêm.
Đứng gác đến 6 giờ sáng, cuối cùng cũng tan ca.
thật sự quá buồn ngủ.
Mí mắt nặng trĩu như thể dính với bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khe-truc/chuong-2.html.]
Không, lẽ, thật sự ngủ .
Bởi vì thấy Doãn Tư Hành.
Chiếc Maybach màu đen đỗ bên lề con đường vắng , đang chằm chằm .
Là mơ. Nhất định là mơ.
dứt khoát tới chỗ chiếc Maybach, hỏi: “Không chỉ xuất hiện trong giấc mơ buổi đêm ? Đã 6 giờ , vẫn còn ở đây?”
Sau khi tự kiểm chứng, chắc chắn chỉ mơ thấy khi ngủ ban đêm, còn ban ngày thì .
Doãn Tư Hành gì.
Điều bình thường. Bởi vì trong mơ, dù chúng gì với đối phương cũng thấy.
Nhìn dáng vẻ tịnh dục của , tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh là một đắn như , trong hiện thực đáng ghét đến thế?”
vươn tay xoa mặt Doãn Tư Hành. Anh cũng phản kháng.
Thậm chí, Doãn Tư Hành còn vỗ vỗ ghế da, hiệu cho lên xe.
dứt khoát chui trong xe, vắt chân lên luôn.
Đây là tư thế quen thuộc mà trong mơ chúng thử nhiều .
Doãn Tư Hành cũng theo thói quen mà đặt chân, điều chỉnh góc độ để thoải mái hơn.
“Cháu gái bắt nạt , cố vấn bao che cho cô , cũng bao che cho cô . cô gì . Chỉ là vô tình mua cùng một kiểu váy với cô , cô lập tức cắt nát chiếc váy của . Cô vô liêm sỉ, mặc hàng nhái. mà nhận nhãn hiệu đó? Dù là hàng nhái, đó cũng là do tiết kiệm tiền để mua mà.”
Con ngươi Doãn Tư Hành run nhẹ.
“Bây giờ thì , chỉ vạch trần một sự thật, các doanh nghiệp cấm cửa luôn…”
Dù “Doãn Tư Hành” cũng thấy, nên thỏa sức giãi bày những tủi mà chịu trong hiện thực.
Cuối cùng, cắn mạnh một miếng vai : “Sau mơ thấy nữa, đây là cuối cùng.”
Doãn Tư Hành đột nhiên nắm lấy với lực mạnh: “Không , đồng ý.”
ngẩn .
Sao lên tiếng chuyện ?
Không đúng, thể thấy tiếng ?
Khoan , đầu óc rối bời quá…
lúc , Doãn Tư Hành lên tiếng: “Ôn Khê Trúc, em hề ngủ, đây là mơ.”
Lần , thấy rõ ràng.
Đồng thời, còn tiếng gõ bên ngoài cửa xe.
“Chú Út, sớm tinh mơ thế , chú gọi cháu đây gì ?”
Doãn Huyền lẩm bẩm.
Không là mơ.
Đây thật sự là mơ.
Não bộ đơ một lát. Sau đó, nhanh chóng tụt khỏi của Doãn Tư Hành, trốn xuống bên cạnh chân .
Doãn Huyền gõ cửa: “Chú Út, chú ? Sao trốn trong xe mà chịu ?”
Một lúc , cửa sổ của xe mới từ từ hạ xuống, nhưng chỉ hạ xuống một nửa.