5
 
Ta  màng lời khuyên ngăn của Tạ Miễn, gần như ngày nào cũng  mộ Cẩn Nam  lóc.
 
Tạ Miễn bắt đầu lộ rõ vẻ sốt ruột.
 
Người trong phủ ai nấy đều nín thở, sợ chọc giận hầu gia.
 
Cho đến một ngày,  thực sự ngất  ngay  phần mộ.
 
Ngủ mê   bao lâu, khi mở mắt ,  chạm  ánh mắt  hoảng hốt  mừng rỡ của Tạ Miễn.
 
Khoảnh khắc ,  suýt nữa  lầm tưởng rằng trong lòng Tạ Miễn thật sự  .
 
Nếu  , thì vì  khi   chẳng còn giá trị lợi dụng,  vẫn còn giả vờ si tình thế ?
 
Ta khát khao hy vọng đó   là hiểu lầm.
 
Nếu , thì vở kịch …  chẳng thể diễn tiếp nổi nữa.
 
Tạ Miễn chạm trán :
 
“Hết sốt , A Chỉ. Ta  gọi Lưu đại phu tới.”
 
Ta khẽ đặt tay lên bụng:
 
“Thiếp  bệnh? Không … chỉ cần đứa bé trong bụng   là .”
 
Tạ Miễn sững : “Đứa bé…?”
 
Hắn lập tức quát ngăn những tỳ nữ định mở miệng, cẩn thận dò xét vẻ mặt .
 
Rồi thuận theo lời :
 
“Phải, để đại phu xem  con của chúng .”
 
Hôm đó, các thợ thêu phối hợp cùng   đồ cho đứa trẻ.
 
Nhà bếp nấu thuốc an thai.
 
Đến cả tỳ nữ cũng thản nhiên đùa giỡn chuyện con cái với .
 
Cả phủ cùng  diễn một vở kịch.
 
Vài ngày , mẫu  đến thăm .
 
Mẫu   vốn xuất  là kỹ nữ ở Dương Châu,  thuộc hạ của phụ  đưa  phủ.
 
Tính bà yếu đuối,   già  nhan sắc phai tàn, dần dần  còn  sủng ái.
 
Về   gả cho Tạ Miễn,    chỗ dựa, cuộc sống của bà mới dần khá hơn.
 
Ban đầu  định, giống như với  , giả vờ như mất trí nhớ.
 
Để bọn họ tin rằng  đau khổ đến mức quên   chuyện, cứ nghĩ  chỉ mới mang thai ba tháng.
 
 khi  thấy mẫu , tim  như  ai xé nát, suýt nữa  giữ nổi vẻ tươi sáng giả tạo  mặt.
 
Hai bên tóc mai của bà bạc  nhiều.
 
Rõ ràng  lúc  sảy thai, lúc bà cùng  lên chùa dâng hương, vẫn còn một mái tóc đen bóng.
 
Khuôn mặt đầy hăm hở:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khap-noi-thanh-chi-no-ro/3.html.]
“Chờ A Chỉ sinh đích tử xong, địa vị sẽ càng vững chắc.”
 
“Đến lúc đó, xem ai còn dám xem thường mẫu nữ  nữa.”
 
Bà bắt gặp ánh mắt ,   khẽ run lên:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Các  lui ,    vài lời riêng với A Chỉ.”
 
Đợi tỳ nữ  ngoài, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẽ :
 
“Con mất đứa  thì sinh  . Con là chính thê của Hầu gia, đến đại tiểu thư cũng  vượt mặt  .”
 
“Đừng  chuyện dại dột.”
 
Tạ Miễn ngày ngày kề cận vẫn  nhận , Lưu đại phu y thuật cao siêu cũng chẳng  .
 
Chỉ  mẫu  ,   một cái liền nhận ,  đang giả vờ mất trí.
 
6
 
Ta  lạnh:
 
“Con   mất, bệnh của tỷ tỷ liền khỏi hẳn. Trên đời   chuyện trùng hợp đến thế ?”
 
“Người cũng là mẫu ,  nhịn nổi ?”
 
Mẫu  khẽ thở dài.
 
Ta nhớ  một vài chuyện cũ, tim đau nhói.
 
Cười khẩy:
 
“Cũng đúng. Người nhịn , nếu  thì  chẳng đích  đưa con đến chỗ tỷ tỷ để lấy m.á.u.”
 
Mẫu    gì nữa, vành mắt đỏ hoe.
 
Bà dần buông tay  , nhẹ nhàng vỗ vỗ,    rời .
 
Thật , câu   buột miệng,   hối hận.
 
Ta từng hận mẫu , nhưng chỉ là hận một chút thôi.
 
Vì  hiểu, bà cũng bất lực.
 
Là thứ nữ, là lão    sủng ái, đến vài thúng than sưởi mùa đông cũng giành  nổi.
 
Thì   bà  thể bảo vệ  ?
 
Mà giờ đây,   bảo vệ  Cẩn Nam,   càng hiểu thấu cảm giác của bà.
 
Nỗi đau mà con  gánh, khi đến với   mẫu , sẽ nhân lên gấp trăm .
 
   giống mẫu .
 
Cả đời bà sống nhẫn nhục trong hậu viện, việc lớn nhất bà từng  chỉ là run rẩy tranh cãi vài câu với chủ mẫu.
 
Kết quả là  đánh một trận.
 
Cuối cùng cũng chỉ  thể xin cho nữ nhi  thêm chút thuốc bổ  khi  lấy m.á.u.
 
Ta từng giống mẫu .
 
Tỷ tỷ là  bệnh yếu, nhưng chính vì thế mà sinh  tính tình thất thường.