Ta lặng lẽ tựa  n.g.ự.c , lắng  tiếng tim đập vững vàng mà hữu lực.
 
Chợt nhận   gối đầu giường với , tâm tư thật quá mức thâm sâu.
 
Toàn là lời dối trá, mà tim vẫn đập  loạn nửa nhịp.
 
Ta chợt nhớ  những ngày  sảy thai.
 
Cái thai  vốn   định,  nghén đến mức tiều tụy, gần như chẳng còn hình dạng.
 
Khi đó đại phu dặn dò: 
 
“Phu nhân  giữ thai bình an thì   lo lắng,   tổn thương  thể.”
 
Lúc   kim đ.â.m trúng ngón tay, m.á.u còn  rỉ , Tạ Miễn  lập tức sai quản gia  mua cả chục thợ thêu  phủ.
 
Ta  bất đắc dĩ:
 
“Thiếp chỉ  tự tay thêu mũ hổ đầu cho con,   cần rầm rộ đến .”
 
Tạ Miễn  ôm   lòng, nghiễm nhiên đáp: 
 
“Đây là đứa con mà  và   yêu thương nhất mong đợi suốt năm năm, tất nhiên  trân trọng.”
 
Nửa đêm tỉnh giấc, nước mắt ướt đẫm gối. Ta mơ hồ hoài nghi.
 
Người Tạ Miễn từng đau lòng vì  đ.â.m kim rỉ m.á.u  và kẻ trơ mắt để  mang thai chỉ để lấy thuốc cho tỷ tỷ, thật sự là cùng một  ?
 
Hay là nam nhân thực sự  thể yêu đến mức , vì bạch nguyệt quang mà nhẫn nhịn sống bên    yêu suốt năm năm, thậm chí chẳng màng đến cả cốt nhục của chính ?
 
4
 
Sau khi  sảy thai, sản dịch  ngừng,  liệt  giường bệnh.
 
Đến khi đột ngột   sự thật,   ngã bệnh một trận nặng hơn nữa.
 
Phải hơn một tháng , Tạ Miễn mới bọc  trong áo lông hồ ly, đưa   ngoài thành đến một ngôi chùa.
 
Huyết mạch yểu mệnh  thể nhập gia phần tổ tiên.
 
Hắn , con chúng   chôn ở đây.
 
Hắn lập cho nó một bài vị trường sinh, mời cao tăng mỗi ngày tụng kinh, cầu nguyện con  sớm về nơi cực lạc.
 
Trái tim  co thắt từng hồi, nhưng vẫn bật  giễu cợt.
 
Vì   rõ, đây chỉ là một nấm mộ trống.
 
Đứa con của ,  sớm  nấu thành bã thuốc cho  trong lòng  .
 
Vậy mà khi  thấy dòng chữ “Mộ của ái tử Cẩn Nam”  bài vị, mắt  vẫn cay xè, gần như ngất  ngay  mộ phần.
 
 .
 
Ngay từ lúc mới phát hiện mang thai,  và Tạ Miễn  đặt tên sẵn cho đứa trẻ.
 
Chữ "Cẩn Nam", đặt cho nam nữ đều hợp.
 
Là  bộ kỳ vọng  đẽ của một đôi phu thê dành cho con .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khap-noi-thanh-chi-no-ro/2.html.]
 
Ta ngơ ngẩn  mộ phần,  với Tạ Miễn:
 
“Phu quân,  còn nhớ ,  đầu tiên Cẩn Nam đạp ,  đang ở bên cạnh. Thiếp giật , kéo tay  đặt lên bụng.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Chắc nó  là phụ  đang sờ, nên  đạp thêm cái nữa,   cũng giật .”
 
Tạ Miễn hình như cũng nhớ , ánh mắt dịu ,  trở nên bi thương:
 
“Ừ,  nhớ. Nó khỏe thật, đạp mạnh vô cùng…”
 
Lệ  rơi như suối:
 
“Cẩn Nam hiếu động như , chỉ còn hai tháng nữa là  thể chào đời ,   biến thành nắm đất vàng …”
 
Tạ Miễn cứng họng.
 
Một trận gió thổi qua, những ngọn cỏ nhỏ  nấm mộ nghiêng ngả trong gió.
 
Ta hoảng loạn đưa tay che lấy, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên,  với Tạ Miễn:
 
“Chàng cho Cẩn nhi một chỗ khác !”
 
“Nó còn nhỏ thế , để nó một   ở đây, nó sẽ lạnh, sẽ sợ đó!”
 
Ta sảy thai khi  tám tháng.
 
Suốt tám tháng ,  cảm nhận  từng  đổi nhỏ nhặt trong cơ thể vì đứa bé.
 
Ta  từng tưởng tượng vô   hình hài con  khi lớn lên.
 
Ta là thứ nữ, dẫu mẫu   cố gắng bảo vệ đến ,  cũng  nếm đủ đắng cay âm thầm.
 
 Cẩn Nam  giống .
 
Nó là đích tử của Hầu phủ, lẽ  nên lớn lên giữa muôn vàn sủng ái.
 
Vậy mà đến cơ hội chào đời, nó cũng  .
 
Ta   Tạ Miễn chỉ nhớ con là “dược dẫn” của .
 
Ta   nhớ, đó là cốt nhục mà  cũng từng chân thành mong đợi.
 
Dù chỉ một phần vạn thật lòng.
 
“A Chỉ, đừng như thế nữa.”
 
Tạ Miễn đau lòng đỡ  dậy, bế  về xe ngựa.
 
Từng chút, từng chút lau nước mắt  mặt .
 
Trong giọng , thật sự  chút nghẹn ngào.
 
Có lẽ đến tận giây phút ,  mới thực sự cảm thấy một tia hối hận.
 
Mà , chính là  lợi dụng lấy tia hối hận đó.