“Bà  chỉ là một mẫu , bà  bảo vệ con , bà sai ở  chứ?”
 
“Tạ Miễn.”
 
Cổ họng  tràn lên một vị tanh nồng như mùi gỉ sắt, từng chữ từng lời bật :
 
“Ngươi  cho  , một mẫu  chỉ  bảo vệ con , bà  sai ở ?!”
 
19
 
Tạ Miễn cuối cùng cũng thoả hiệp.
 
Đến tận khoảnh khắc ,  mới tin lời .
 
Hắn thực sự  yêu .
 
Hắn cầu xin Thái hậu nương nương, miễn cho mẫu   tội c.h.ế.t, đổi thành lưu đày.
 
Lại ngấm ngầm can thiệp  đội áp giải, tuyên bố  ngoài là phạm nhân c.h.ế.t bệnh,  âm thầm đưa mẫu   về quê cũ ở Giang Nam.
 
An bài  thỏa cuộc sống cho bà.
 
Tạ Miễn dẫn   xa xa, tận mắt  thấy mẫu  sống ,  cuối cùng cũng an lòng.
 
Mùa xuân ở Dương Châu, cỏ xanh như thảm, liễu rủ mờ sương.
 
Tạ Miễn  bên tường thành, cụp mắt  :
 
“Giống như mẫu  nàng từng , chuyện cũ xóa bỏ hết,  ?”
 
Ta dịu dàng cúi đầu:
 
“Được.”
 
Sau khi hồi kinh,  và Tạ Miễn như trở  thuở mới thành .
 
Tình ý tương thông, hai lòng gắn bó.
 
Như thể  từng  chuyện gì xảy .
 
Chỉ là đôi khi Tạ Miễn      thôi, nhưng  chẳng  gì cả.
 
Một buổi tối nọ,   chuẩn  một bàn rượu thức ăn, chờ Tạ Miễn trở về nhà.
 
Tạ Miễn mỉm  trong ánh mắt,   rót rượu cho .
 
“Thật sự buông bỏ  ?”
 
Ta nâng chén, nở nụ  như hoa:
 
“Phu quân, những chuyện đó… đừng nhắc  nữa.”
 
 Tạ Miễn  chịu bỏ qua,   chăm chú:
 
“A Chỉ, nàng thật sự nghĩ rằng   nỡ g.i.ế.t Sương Nhi là vì yêu nàng  đến tận xương tủy ?”
 
“Từ lúc đại phu Lưu c.h.ế.t,   luôn nghĩ, nàng  trả thù tất cả những  tham dự  chuyện đó. Vậy thì, khi nào… sẽ đến lượt  đây?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khap-noi-thanh-chi-no-ro/12.html.]
“Nếu Nhan Sương Ninh cũng c.h.ế.t ,  kế tiếp nàng  xử lý, chẳng  chính là  ?”
 
Ta siết chặt chén rượu,   lời nào.
 
Tạ Miễn   càng lúc càng rạng rỡ:
 
“Thủ phạm thật sự vẫn  c.h.ế.t mà, A Chỉ, nàng thật sự  từng hận  ?”
 
Hắn càng  rạng rỡ, nhưng nỗi buồn trong mắt  càng sâu đậm.
 
“Ta  bản    chuyện  thể tha thứ, nàng mắng  là đồ hèn nhát,  dám theo Cẩn Nhi xuống .      dám, chỉ là   nếu ngay cả thủ phạm chính cũng c.h.ế.t … nàng chắc chắn cũng sẽ  sống nổi nữa.”
 
“A Chỉ, nàng chẳng  gì sai cả. Ta chỉ  nàng sống .”
 
“Ta  dùng cả đời để bù đắp cho nàng, nhưng nếu nàng thật sự  thể tha thứ,  thì…  sẽ theo ý nàng.”
 
Ánh mắt  dịu dàng, xen lẫn sự buông xuôi:
 
“Gia đình ba  chúng , kiếp  gặp  nơi suối vàng.”
 
Nói  liền nâng chén định uống cạn.
 
Ta   run rẩy, dốc sức đánh đổ chén rượu.
 
 Tạ Miễn vẫn uống xuống.
 
“Người ! Mau gọi đại phu!”
 
Ta hoảng loạn  thôi, Tạ Miễn  mỉm   :
 
“Đây   là điều nàng  , A Chỉ?”
 
20
 
Tạ Miễn lảm nhảm, kể  chuyện năm xưa.
 
Hắn  mỗi   đến đưa thư cho tỷ tỷ, trông  cứ như một con thỏ nhỏ hoảng sợ.
 
Có   cố ý  nhận,  gấp đến đỏ hoe cả mắt.
 
“Lúc đó  càng giống thỏ nhỏ hơn,  khi   nghĩ, nàng nhát gan như ,    ức h.i.ế.p trong phủ  . Nếu  cưới tỷ tỷ nàng, thì nhất định sẽ xin đưa nàng về theo,  nhất định sẽ bảo vệ nàng thật .”
 
“  ngờ trớ trêu , Thái hậu ban hôn,  kỳ thật  vui. Thế nhưng đích mẫu nàng  , Sương Ninh đau buồn tuyệt vọng, e là  qua nổi năm năm.”
 
“Khi    đau khổ, rõ ràng  Thái hậu  thể để  cưới nàng , nhưng  vẫn nuông chiều tình cảm của . Ta cảm thấy  nợ nàng , vì  khi đích mẫu nàng đề xuất việc dùng thuốc phá thai, tuy  nỡ,  vẫn đồng ý.”
 
“Một bước sai, sai cả đời, cuối cùng  thành  thế . Rõ ràng ban đầu  chỉ  bảo vệ nàng,  mà rốt cuộc chính   là   nàng tổn thương sâu nhất.”
 
“Giờ thì thủ phạm thật sự sắp c.h.ế.t , nàng  vui ?”
 
Lồng n.g.ự.c  phập phồng, nước mắt tuôn rơi,  gào lên khản giọng:
 
“Thủ phạm   là ngươi, mà là !”
 
“Ta hận bản  vì  tin những lời dối trá của ngươi, ngu ngốc  ngươi lừa suốt năm năm, còn cam tâm sinh con cho ngươi!”
 
“Càng hận hơn nữa là… rõ ràng   ngươi  lừa  năm năm, g.i.ế.t luôn cả đứa con ruột của chúng , thế mà  …  vẫn còn yêu ngươi!”