Con thuyền  xuống Dương Châu, cũng chẳng đợi  mẫu  của .
 
Ngày  khi  chuẩn   tay, Nhan Sương Ninh  phát hiện c.h.ế.t tại nhà.
 
Nàng  trúng độc mà c.h.ế.t, bụng  mổ, tim cũng  lấy mất, c.h.ế.t trong thảm trạng.
 
Vụ án phá chẳng mấy khó khăn, một lão  trong Nhan gia tự  nhận tội.
 
17
 
Ta theo  Tạ Miễn, bước  ngục tối ẩm thấp.
 
Vừa  tới  phòng giam mẫu , liền  thấy tiếng mắng chửi của bà.
 
“Hứ! Người là  g.i.ế.t đấy! Còn gì  thẩm với vấn? Muốn g.i.ế.t  c.h.é.m thì  !”
 
“Bọn họ sỉ nhục ! Không coi  và con  là con , chẳng lẽ còn  cho  báo thù ?”
 
Đôi giày đen của Tạ Miễn dừng   mắt bà.
 
“Sao  g.i.ế.t Sương Nhi?”
 
Mẫu  phá lên , khinh miệt phun một ngụm nước bọt.
 
Bà ngẩng khuôn mặt dính đầy m.á.u bẩn, chỉ còn đôi mắt là rực lên đầy thù hận.
 
Hạ thấp giọng, nhưng sự oán độc  càng khắc cốt ghi tâm:
 
“Ta tưởng ngươi là  , thế mà ngươi  cùng một giuộc với đám lang tâm cẩu phế đó mà dày vò con .”
 
“Ngươi thích Nhan Sương Ninh thì tự dùng mạng ngươi mà cứu ! Con  thì ? Cớ gì  chịu  các ngươi dày xéo như thế?”
 
“Ả  đáng c.h.ế.t. Chỉ vì ả  sinh  trong bụng chính thất mà con   c.h.ế.t  ? Ả sớm nên c.h.ế.t !”
 
Ta luôn   là điểm yếu của mẫu .
 
Nên bà  dám liều, cũng   năng lực để liều.
 
   từng nghĩ, nếu bà  điểm yếu  của  sắp  dồn đến đường cùng…
 
Thì một  cẩn trọng nhẫn nhịn cả đời như bà, cũng  thể liều mạng vì con.
 
Ta bước  phòng giam, gọi một tiếng:
 
“A nương.”
 
Cơ thể bà lập tức run lên dữ dội, lớp gai nhọn và cảnh giác khắp  đều tan biến.
 
Bà như  giơ tay chạm  , mới nhúc nhích một chút, dây xích liền leng keng vang lên.
 
Vì ,  quỳ  xuống, giống như khi còn nhỏ tựa  lòng bà.
 
 bà liên tục lắc đầu:
 
“Đừng…  mẫu  bẩn lắm.”
 
“Không bẩn .”
 
Ta ôm chặt lấy cổ bà, nhắm mắt .
 
Mẫu  cố sức giơ tay ôm , cuối cùng cũng bật  thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khap-noi-thanh-chi-no-ro/11.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“A Chỉ… A Chỉ của mẫu … con  khổ lắm … các  đừng bắt nạt nàng nữa mà…”
 
“Người là  g.i.ế.t! Con  chẳng  gì cả! Các ngươi cứ g.i.ế.t  ,  đền mạng là !”
 
Bà đột nhiên  cầu xin Tạ Miễn:
 
“Năm năm … dù chỉ nuôi mèo nuôi chim cũng  tình cảm… Nàng còn từng mang thai con của ngươi…
 
Ta c.h.ế.t cũng , những chuyện  đây… xóa sạch hết  ?”
 
“Ngươi hãy đối xử  với A Chỉ,  xin ngươi, đừng để nữ nhi   thêm nữa…”
 
Nói đến đây, gần như bà   còn chút âm thanh nào.
 
Cúi gập  , ôm n.g.ự.c, thở dốc từng .
 
 một chữ cũng  thốt nên lời.
 
Chỉ  từng giọt nước mắt rơi xuống đất, nặng nề như đá tảng.
 
18
 
Ta    với mẫu  rằng, nước mắt   sớm cạn khô .
 
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng mẫu , giống như năm xưa  dỗ ,  cũng dỗ dành bà:
 
“A nương, đừng  nữa, đừng  nữa.”
 
Tạ Miễnrất lâu  lên tiếng.
 
Mẫu   vốn  kiệt sức, lịm .
 
Ta quỳ   đất, từng chút một lau sạch vết m.á.u dính  mặt bà.
 
Tạ Miễn đột nhiên cất tiếng:
 
“Thiếp là tiện, đích là tôn, lấy tiện phạm tôn, là tội  thể tha, sẽ  lăng trì.”
 
“Vậy thì  phiền ngài, giờ ban cho mẫu   một chén rượu độc .”
 
“Mẫu   nhát gan,  sợ đau, bà  chịu nổi hình phạt lăng trì .”
 
Tới lúc ,    bình tĩnh.
 
“Chỉ là Tạ Miễn,  phiền ngài rót thêm cho  một chén rượu độc nữa. Nếu mẫu   c.h.ế.t,  cũng  sống nổi.”
 
“Dù  thì  cũng chẳng còn thiết sống. Nếu mẫu  c.h.ế.t,  đời  cũng chẳng còn ai để  bận lòng nữa.”
 
Tạ Miễn tức đến cực điểm, nghiến răng :
 
“Thế còn  thì ? Ngươi thật sự  hề bận tâm đến  chút nào ?”
 
Ta  động lòng, chỉ  :
 
“Vậy thì cứu mẫu   .”
 
Tạ Miễn  im lặng.
 
“Ngươi  mà, kỳ thật bà   sai, đúng ?”