Khai Phá Cổ Mộ - Chương 348: Anh hùng,

Cập nhật lúc: 2025-12-21 09:29:03
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“U Tây ?” Ngân Linh hỏi.

 

đáp gọn hai chữ: “C.h.ế.t …”

 

Ngân Linh lập tức vui mừng, còn lão Giang thì cau chặt mày, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ lo lắng nặng nề: “Con dùng viên độc đan đó ?”

 

gật đầu.

 

Ngay đó liền lão Giang thở dài thật mạnh: “Ta thật sự thu thêm đồ nữa…”

 

hiểu, tháo chiếc mặt nạ phòng độc mặt xuống, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn với Cách Duy Hãn.

 

Dù lúc đó khá xa trung tâm làn khói trắng, còn đeo mặt nạ phòng độc, nhưng cơ thể thế nào hiểu rõ nhất… thực cũng trúng độc! Chỉ là nghiêm trọng như U Tây mà thôi.

 

cố ý giấu nhẹm chuyện “Lý Kinh Lam ba mắt”, lấy chiếc gương lục U Tây , hỏi lão Giang đó là thứ gì.

 

Như để chứng thực phỏng đoán đó của , lúc lão Ngũ gần như giải hết độc với chúng :

 

“Đó là món đồ chúng lấy từ tế đàn Tam Tinh , Gương Rắn Vong Linh. Là pháp bảo của thủ lĩnh Vu sư, Trinh Nhân, từ ngàn năm . Muốn đ.á.n.h thức Vu sư, thứ thể thiếu.”

 

“À đúng , lúc các thấy trận phong thủy Bát Tinh Bái Quan, chẳng từng thắc mắc vì nơi thiếu một pho tượng đồng ?”

 

và Ngân Linh liếc , hỏi: “Không do các ông phá hủy ?”

 

Lão Ngũ lắc đầu:

 

“Không. Ở đây vốn dĩ chỉ bảy pho tượng đồng. Bởi vì khi Càn Tòng còn đủ sức lực để đúc pho thứ tám, cũng thể tiêu diệt Vu sư . Thế nên ông để một chỗ trống đó là sinh cơ, cũng là t.ử cơ.”

 

“Thế nào là sinh cơ, thế nào là t.ử cơ?” vội vàng hỏi.

 

Lão Ngũ giải thích:

 

“Cái gọi là sinh cơ, chính là ba nghìn năm , sứ giả của Càn Tòng sẽ đến đây, trở thành dũng sĩ thứ tám, tay nâng Mặt Trời, triệt để tiêu diệt Vu sư.”

 

“Còn t.ử cơ, là chỉ sứ giả của Vu sư cũng sẽ xuất hiện tại nơi , trở thành kẻ phá cục, mượn sức mạnh địa ngục để đ.á.n.h thức nó.”

 

Đang thì đột nhiên, cỗ thạch quan mặt trời rung chuyển dữ dội. Rõ ràng Vu sư- kẻ thoát khỏi bộ phong ấn sắp sửa xuất thế!

 

Con chim thần Mặt Trời treo trần mộ va đập loảng xoảng, dường như ngày càng trở nên bất an. Có sợi xích thậm chí còn đứt lìa, chim thần màu vàng rơi mạnh xuống đất.

 

Nhìn cảnh tượng đó, lão Giang hoảng hốt biến sắc, bật tám chữ: “Thần chim rơi xuống, đêm đen giáng lâm!”

 

Lẽ nào , liều mạng g.i.ế.c c.h.ế.t U Tây, mà vẫn thể cứu ? Càn Tòng trong chiếc mặt nạ vàng rõ ràng với rằng, ba nghìn năm , nơi vẫn sẽ là một vùng đào nguyên!

 

“Gào!”

 

Tiếng gầm rống khổng lồ vang lên liên hồi. Trong chớp mắt, cả mộ thất rung chuyển như long trời lở đất, trời đất tối sầm, như thể đưa chúng thẳng xuống địa ngục. Tiếng rên rỉ đau đớn thậm chí như x.é to.ạc màng nhĩ, nhét lời nguyền của nó lồng n.g.ự.c chúng , khống chế linh hồn của chúng .

 

Chẳng lẽ U Tây thành công?

 

Trong cơn hoảng hốt, thấy một con rắn đen bò về phía thạch quan. Một cái bóng đen khổng lồ như chất lỏng trào từ trong quan tài đá, bám dính lấy nó.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ngay đúng lúc , từ phía xa bỗng truyền tai một giọng vô cùng xa lạ: “Gương… Lý Kinh Lam, dùng gương!”

 

Giọng dường như vọng từ một thông đạo nào đó, nhẹ, khẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-pha-co-mo/chuong-348-anh-hung.html.]

Đến lúc mới nhận , thời khắc là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất trong ngày. thấy một tia nắng chiếu lên tấm gương mà pho tượng đồng thứ nhất đang nâng trong tay, tia nắng như khuếch đại gấp mấy , hóa thành một luồng ánh sáng nóng rực, phản chiếu sang tấm gương thứ hai!

 

Ánh mặt trời tiếp tục phản xạ, cho đến khi chiếu lên tấm gương thứ bảy, ánh sáng sáng như ban ngày liền b.ắ.n thẳng về vị trí trống thứ tám.

 

Bởi vì nơi đó tượng đồng, ánh nắng mặt trời b.ắ.n thẳng một món đồ tùy táng bằng đồng ở phía đối diện, thậm chí còn nó tan chảy, thủng một lỗ nhỏ.

 

Gương! Ở đó cần một tấm gương!

 

Thế nhưng trong tay chỉ Gương Rắn Vong Linh của U Tây đó là sứ giả của địa ngục, tuyệt đối thể dùng nó để rước Vu sư trở về!

 

 

Không đúng… giọng mang theo một sự tin cậy tuyệt đối, nó nhắc dùng gương. Vậy thì nhất định còn một tấm gương khác!

 

Con rắn đen sừng là sứ giả của địa ngục, thứ cần là một tấm gương đối lập với nó. hiểu — Thần chim Mặt Trời!

 

Thần chim Mặt Trời chính là sứ giả của mặt trời, mà trong ba lô của một chiếc vòng Thần chim Mặt Trời!

 

Đó chính là tấm gương của !

 

Khoảnh khắc , lập tức hiểu tất cả, cảm giác như m.á.u trong đều sôi trào. , Lý Kinh Lam, xưa nay từng hùng, bởi vì cái giá của việc hùng chính là cái c.h.ế.t!

 

, nhất định hùng một . Chỉ cần phản chiếu luồng ánh sáng cuối cùng lên thạch quan, Vu sư chắc chắn sẽ hủy diệt vĩnh viễn!

 

lập tức lấy chiếc vòng Thần chim Mặt Trời khỏi ba lô, cùng lúc đó, chiếc mặt nạ vàng cũng rơi theo ngoài. chẳng kịp nghĩ nhiều, theo nguyên tắc “trang đầy đủ”, liền đội mặt nạ lên đầu. Thế nhưng ngay trong khoảnh khắc , như bừng tỉnh , hiểu rõ bộ nghi thức tế tự!

 

Giây tiếp theo, bật lao lên, một tay giật lấy cây quyền trượng thông thiên đang lơ lửng phía thạch quan. Trong khoảnh khắc , như hóa thành vị thanh y thần của ba nghìn năm !

 

Áo xanh tung bay, đăng cơ xưng vương!

 

bước tới vị trí vốn nên đặt tấm gương thứ tám, nâng chiếc vòng Thần chim Mặt Trời lên, dứt khoát ngẩng đầu, thẳng về phía thạch quan. Lão Giang và Ngân Linh đồng thời thét lên kinh hoàng:

 

“Lý Kinh Lam!”

 

“Anh Kinh Lam !”

 

Còn chỉ để cho lão Giang một câu:

 

“Sư phụ, khi con c.h.ế.t, phép tìm thêm đồ nữa. Con cả đời nhớ kỹ con là đồ ưu tú nhất của !”

 

“Hôm nay, Lý Kinh Lam tuy là Ngân Lân, nhưng còn hơn xa Hắc Đao Kỳ Lân!”

 

Nói xong câu đó, kiên định về phía thạch quan mặt trời. Một tia nắng chiếu , khi phản xạ qua mấy tấm gương, nhanh liền b.ắ.n thẳng tới vị trí của .

 

Khoảnh khắc , chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng cực mạnh bao trùm , đồng thời hai mắt còn thấy gì nữa cả thế giới chỉ còn sự nóng rực và trắng xóa.

 

Trong bộ mộ thất vang lên một tràng tiếng thét điên cuồng t.h.ả.m khốc. Âm thanh thậm chí còn vọng khỏi mộ, vang dội khắp cả núi Vũ Ốc!

 

Đó là tiếng thét của , mà là tiếng phát từ thạch quan.

 

Không , ngay lúc sắp mù lòa, ngoái mộ đạo một nữa bởi thật sự , nhắc nhở rốt cuộc là ai?

 

Thế nhưng đúng lúc , thấy một cảnh tượng khiến bản kinh hãi tột độ. Nỗi sợ của cảnh tượng đó… thậm chí còn vượt qua cả nỗi đau khi hai mắt thiêu mù.

 

Người đó… là…

 

Không!

 

Điều tuyệt đối thể là thật! Ngay đó, liền ngất .

Loading...