Khai Phá Cổ Mộ - Chương 290 – Dấu Tay Đẫm Máu.
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:48
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Giang dẫn chúng trở khu vực bên ngoài căn nhà lớn để tìm thêm manh mối. đáng thất vọng là bộ dãy nhà bên vách đá vẫn thấy một bóng nào, dường như chỉ trong một đêm, tất cả họ bốc khỏi nhân gian…
Lão Giang chịu bỏ cuộc, tiếp tục bắt tìm kiếm. Ông tin đối phương thể rời mà để chút dấu vết nào!
Cuối cùng, chiếc bàn gỗ phủ tấm da hươu , phát hiện một dấu tay đỏ như máu. Dường như là năm ngón tay dính m.á.u vội vàng để . Tựa như ai đó khi c.h.ế.t chạm mặt của bàn, dùng chút tàn cuối cùng để khắc dấu hiệu .
Thấy dấu tay , chúng lập tức đưa một suy đoán táo bạo: “Người giữ núi… . Họ g.i.ế.c !”
Và hung thủ thể chính là bọn U Tây và Lão Ngũ. Bởi trong núi , ngoài chúng , chỉ còn bọn chúng…
lão thợ săn từng những giữ núi vô cùng mạnh. Sao thể tiêu diệt sạch chỉ trong thời gian ngắn như ?
Ngân Linh tức đến đỏ cả mắt:
“Lại là U Tây! Tên đó cứ thích g.i.ế.c ? Lúc ở Miêu Cương hại c.h.ế.t bao nhiêu thầy t.h.u.ố.c Bạch Miêu lương thiện. Hắn đúng là đến mang tai họa đến đó!”
Nghĩ đến việc giữ núi bao đời nay thiêu đốt tuổi trẻ của chính họ cho núi Vũ Ốc , hi sinh tự do, kiên trì giữ sứ mệnh bảo vệ nước cổ Thục… cuối cùng nhận lấy kết cục bi t.h.ả.m như thế. Ngay cả Cách Duy Hãn cũng phẫn nộ, rút khẩu s.ú.n.g máy lưng , hận thể lập tức tìm U Tây để quyết đấu sống còn.
lúc , lão Giang im lặng bấy lâu mới lên tiếng:
“Đừng bi quan như . Có thể giữ núi c.h.ế.t hết. Thậm chí thể lực lượng tinh nhuệ của họ vốn ở đại bản doanh. Nếu , thể vài kẻ đó dễ dàng diệt sạch?”
“… sư phụ, chẳng Lão Ngũ mạnh ? U Tây cũng là một kẻ đáng sợ.” do dự hỏi.
Lão Giang bật lạnh: “Nghĩ kỹ xem. Nếu bọn U Tây thật sự đồ sát cả làng… cần thu dọn sạch sẽ thế ?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ngân Linh đoán: “Chẳng lẽ… bọn họ dọn dẹp là sợ chúng phát hiện?”
lập tức hiểu : “Không! Bọn chúng sợ đại quân của giữ núi phát hiện, từ đó lập thù!”
Ngân Linh gật gù tỏ vẻ hiểu. Sau đó hỏi cô loại côn trùng nào thể đ.á.n.h . Cô hỏi định gì. giải thích:
“U Tây bọn chúng vội, chắc chắn kịp xử lý xác c.h.ế.t. Chúng xem thể tìm t.h.i t.h.ể của giữ núi , như mới khôi phục sự thật.”
Ngân Linh nghĩ một lúc, lấy từ giỏ tre một con bướm đen trắng. Thân nó giống con nhện, hoa văn lưng tạo thành hình đầu lâu đen trắng. rùng lùi một bước.
“Đây là Quỷ Quỷ, thể truy mùi. Mũi còn thính hơn chó.”
Vừa giải thích, cô thả con bướm quái dị đó . Sau đó chấm một giọt m.á.u cho nó ngửi. Con bướm lập tức duỗi chiếc vòi dài, hút sạch máu, vỗ cánh bay về phía .
Chúng chạy theo , cuối cùng đến kho lương thực của giữ núi. Kho lớn, bên ngoài chất đầy vật dụng linh tinh nên ban đầu chúng kiểm tra kỹ. Không ngờ manh mối ở đây.
Lão Giang ho nhẹ, liếc mắt hiệu mở cửa. Ngay khi mở cửa kho…Một bóng đen ập mắt, chỉ kịp cảm thấy vài vật nặng nề đ.â.m thẳng !
Theo phản xạ né, nhưng kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-pha-co-mo/chuong-290-dau-tay-dam-mau.html.]
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Mấy vật nặng rơi thẳng khiến ngã nhào, quần áo lập tức ám mùi tanh nồng khó chịu.
“Cái gì thế ?!” Vừa bò dậy cố tránh mùi hôi, nhịn mắng lớn với lão Giang.
Tên sư phụ chuyên hố t.ử , chẳng trách bảo mở cửa. Thì ông sớm nhận trong kho lương vấn đề. lúc mới phát hiện, thứ lăn ngoài mà là… sáu cái xác.
Mỗi một t.h.i t.h.ể đều trắng bệch, chút sắc m.á.u nào!
Thậm chí còn một cái xác đang đối diện với , trợn trừng đôi mắt c.h.ế.t nhắm , ánh mắt oán hận chằm chằm .
Xui xẻo thật!
theo phản xạ nhảy lùi . Khi lướt qua chỗ lão Giang, ông giữ chặt .
Lão Giang kẹp chặt vai , buộc kỹ sáu t.h.i t.h.ể . Trên họ đều mặc áo vải xanh, đầu đội mũ gắn lông chim, cách ăn mặc rõ ràng là của dân tộc thiểu bản địa.
Sáu c.h.ế.t đều là nam giới, tuổi lớn nhỏ khác . Trong đó, nhỏ nhất quá mười ba tuổi, ngũ quan còn nét non nớt, khóe miệng thậm chí đến lúc c.h.ế.t vẫn mang theo một nụ .
Mấy lớn tuổi hơn cũng chỉ hai mươi.
“Họ c.h.ế.t t.h.ả.m quá!” – Ngân Linh che mặt, là dọa nỡ .
Sáu cái xác, mỗi đều trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt cam lòng, giống như khi c.h.ế.t thấy thứ gì đó kinh khủng đến mức thể tin nổi! Rốt cuộc họ trải qua chuyện gì?
Bị mười hai con mắt đó trừng đến rợn cả , ánh mắt vô thức xuống phía , và phát hiện một điểm cực kỳ quan trọng. Bên hông mấy đều đeo một thanh đao cong màu trắng. Vỏ đao trắng như tuyết, giống như vầng trăng treo ngang hông.
Khoảnh khắc sững sờ.
Nếu đoán sai, họ chính là những giữ núi mà chúng tìm kiếm bấy lâu nay!
Áo xanh chăn hươu, đao trắng đeo hông, từng chi tiết đều khớp với lời ông lão thợ săn đó!
“Họ là giữ núi!” bật thốt lên.
Khi sang lão Giang, hỏi rốt cuộc chuyện là , ông bật lạnh: “Vẫn ? Bọn họ giống hệt tên hướng dẫn mặc áo xanh mà chúng gặp ở rừng mê hồn… đều g.i.ế.c sạch …”
nuốt nước bọt, hỏi: Là do bọn U Tây ?
“Còn ai khác đây ?” Lão Giang cố ghìm cơn giận, một câu lệnh: “Khiêng mấy t.h.i t.h.ể chỗ rộng, kiểm tra một chút.”
Cách Duy Hãn cũng tới giúp. Khi thấy đứa nhỏ trưởng thành, ông nổi giận: “Bọn khốn kiếp! Ngay cả trẻ con cũng tay , đúng là ma quỷ!”
Trong tiếng địa phương Tứ Xuyên, “quy nhi” là tiếng chửi.
Những giữ núi ai cũng cơ bắp phát triển, nên xác cũng nặng kinh khủng. dùng hết sức bình sinh mới kéo họ ngoài. Chờ và Cách Duy Hãn thở , cuối cùng cũng khiêng sáu t.h.i t.h.ể . Xếp thành một hàng ngay mặt lão Giang.