Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 480
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:26:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại: Quốc thái dân an
Sau khi sang xuân, Tống gia liền thu xếp hành lý chuẩn về kinh.
Trong thời gian Tết , gần như đều ở thôn, mỗi ngày đều sống an nhàn tự tại.
Nay về kinh, khỏi vẫn còn chút lưu luyến, quyến luyến rời.
Ngày xuất phát, tất cả dân làng đều cùng tiễn, còn chuẩn ít đặc sản núi rừng phơi khô cho họ mang theo.
Tuy vật gì quý giá, nhưng đều là những hương vị đậm đà của quê hương.
Trước lúc lên đường, trưởng làng nắm tay Tống Đại Xuyên ngừng dặn dò, “Có thời gian thì thường xuyên về thăm nhé, bất kể là trong thành ở thôn quê, sẽ luôn giúp các con trông nom, bất kể lúc nào, chỉ cần về là chỗ ở.”
Tống Đại Xuyên cũng vô cùng cảm động, “Yên tâm , chúng nhất định sẽ thường xuyên trở về.”
Ngoài Tống thị nhất tộc, những đến tiễn còn dân chúng trong Giang Đô phủ, cùng với các binh sĩ đóng quân trong và ngoài thành.
Những , đây đều từng cùng Triệu Nguyên Minh và Tống gia kề vai sát cánh chiến đấu, chống giặc giữ thành, cũng là những giao tình sinh tử.
Nay Tống gia về kinh, đều đến tiễn thêm một chuyến.
Đợi thuyền khởi hành, vẫn còn bờ vẫy tay, mãi chịu rời .
Người thuyền cũng luôn boong tàu, vẫy tay chào bờ, “Trở về ! Hậu hội hữu kỳ!”
Bốn đứa trẻ cũng học theo dáng vẻ của lớn vẫy vẫy đôi tay nhỏ, “Ông trưởng làng, hậu hội hữu kỳ!”
“Chị Xuân Nha, hậu hội hữu kỳ!”
Không khí ly biệt kéo dài lâu, đợi đến khi cả hai bên đều khuất dạng khỏi tầm của đối phương, mới dần bình tâm .
Vừa lên thuyền, mấy đứa trẻ nhớ đến câu chuyện Tề Thiên Đại Thánh, liền quấn lấy Giang Thanh Nguyệt bắt nàng kể chuyện.
Chỉ đáng thương cho Duệ Duệ, câu chuyện kể quá nửa, nhưng đứa bé từng những câu chuyện phía , cũng đầu đuôi .
Đợi đến khi thằng bé bắt đầu , thầy trò Đường Tăng đến Hỏa Diệm Sơn .
cho dù chuyện đó, đứa bé vẫn đến say mê, mê mẩn thôi.
Có Giang Thanh Nguyệt là cuốn sách kể chuyện di động, đường gì gọi là nhàm chán.
Chỉ khổ cho giọng của Giang Thanh Nguyệt.
Cho nên khi đến kinh thành, Giang Thanh Nguyệt là phấn khích nhất!
Đoàn xuống thuyền lâu, liền thấy Cố Hoài Tranh từ xa dẫn theo đội xe đến đón.
Giang Thanh Nguyệt nhanh chóng bước về phía , “Ca ca! Phụ mẫu ở nhà khỏe ? Thất Thất khỏe ?”
Cố Hoài Tranh gật đầu, “Đều khỏe, đều đang chờ các con ở nhà đó, chúng mau về thôi.”
Có đến giúp đỡ, hành lý nhanh chóng sắp xếp thỏa và chất lên xe ngựa.
Ngay đó, đoàn liền ngừng nghỉ thẳng tiến về nhà.
Khi về đến nhà, Cố Hạc Đình và Giang Uyển chuẩn sẵn nước ở nhà chờ đợi.
Tô Thất Thất cũng sai nhũ mẫu bế con đến cùng.
Giang Thanh Nguyệt từ lâu tò mò hai đứa trẻ trông thế nào, về đến nơi đặt đồ xuống quần áo liền chạy qua xem.
Hai đứa trẻ giờ mới sáu tháng, nhưng gặp lạ hề nhút nhát, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe tò mò lạ mặt.
Giang Thanh Nguyệt là cô ruột sớm chuẩn sẵn quà gặp mặt, là hai bộ vòng cổ ngọc khảm vàng tinh xảo mà nàng đặt khi dạo phố ở phương Nam đây.
Ngoài , nàng còn cùng Tống Nghiên trong lúc tránh đông dùng gỗ mài hai bộ đồ chơi xếp hình, nhẵn nhụi, thích hợp cho những đứa trẻ lớn chừng cầm trong tay nghịch ngợm.
Xem xong bọn trẻ, Tô Thất Thất liền kéo Giang Thanh Nguyệt kể khổ, “Thanh Nguyệt, xem, bây giờ mập thành cái dạng gì ? Ta còn tưởng các con về sẽ trêu chọc chứ.”
Giang Thanh Nguyệt nàng một cái, “Mập chỗ nào? Chẳng qua là hồi phục thôi, đợi ngày mai dạy mấy động tác giảm cân, kiên trì luyện tập mỗi ngày, chắc chắn sẽ nhanh chóng thon gọn .”
“Thật quá, các con về thật , trong nhà sẽ náo nhiệt lắm.”
Khó khăn lắm hai mới xong chuyện riêng, cuối cùng cũng đến lượt Giang Uyển.
“Tiểu Nguyệt, các con ở Hàng Thành hiểm nguy, mau kể cho xem, các con ai thương ? Các con ?”
Giang Thanh Nguyệt vội vàng cho nàng một viên thuốc trấn an, “Nương đừng tin những lời đồn đại ở kinh thành, chúng con gặp nguy hiểm gì cả, các con cũng đều khỏe.”
Nói đoạn, liền gọi hai đứa trẻ đến cho bà ngoại bế.
Giang Uyển yêu thương ôm bọn trẻ một lúc, nhịn mà hỏi han đủ điều về tình hình xa.
Cố Hạc Đình bên cạnh nửa ngày, cũng trọng điểm nào.
Liền vội vàng lên tiếng khuyên can, “Được , con bé cũng mệt mỏi cả chặng đường , cứ để nó sớm về nghỉ ngơi một lát, gì hỏi còn nhiều thời gian mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-480.html.]
Giang Uyển thấy mới phản ứng , “ đúng, các con mau về nghỉ , ngày mai sẽ vài món ngon, các con cùng đến ăn.”
Giang Thanh Nguyệt đồng ý định dẫn Tống Nghiên và các con về.
Cố Hạc Đình đột nhiên với Tống Nghiên, “Con rể ở , lời với con.”
Tống Nghiên khựng bước, đó gật đầu với Giang Thanh Nguyệt, “Các nàng về .”
Đợi khỏi, Cố Hạc Đình trực tiếp đưa Tống Nghiên về thư phòng của .
Sau đó mới từ trong ngăn kéo của lấy một cuốn sổ sách dày cộp và một tờ giấy.
“Trên tờ giấy ghi , đều là những kẻ trong lúc con mặt, một lòng kéo con xuống nước. Ta đây kẻ thích ghi thù riêng, chẳng qua, mấy kẻ cũng vô duyên vô cớ kéo con xuống nước.”
Nói xong, lật cuốn sổ sách cho Tống Nghiên xem.
“Con xem xem, những điều đều là gần đây tra ở kinh thành, những kẻ thoát khỏi quan hệ với Nghiêm gia ở Hàng Thành .”
Tống Nghiên một lát, liền tiếp nhận hành lễ với Cố Hạc Đình.
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân, Tô Ngự sử và Hồ Dương Lâm cũng nắm giữ ít chứng cứ ở phương Nam, những thứ , sổ sách mấy năm nay cũng đến lúc cùng thanh toán một lượt .”
Thấy Tống Nghiên hề mềm lòng, Cố Hạc Đình mới hài lòng gật đầu.
“Quan thương câu kết, buôn bán muối lậu, tuyệt đối thể khoan nhượng.”
“Còn nữa, chuyến tuần tra phương Nam , con , Hoàng thượng cũng ít khen con mặt .” Nói đoạn, thần sắc Cố Hạc Đình đột nhiên trở nên tự nhiên, “Chuyện đó, tuy , nhưng cũng tiếp tục giữ thái độ khiêm tốn, càng thêm nỗ lực mới .”
Tống Nghiên đáp từng lời, “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định ghi nhớ.”
Nói xong, hai tỉ mỉ trao đổi một lượt về hàng loạt tình huống của chuyến tuần tra phương Nam.
“Thật lật đổ Nghiêm gia, công lao của Thanh Nguyệt mới là lớn nhất.”
Cố Hạc Đình xong lập tức lộ một nụ tán thưởng, “ , nữ nhi của Cố Quốc Công , thể kém ?”
“Mau trở về ! Sớm nghỉ ngơi! Ngày mai chúng cùng cung.”
“Được.”
Đợi Tống Nghiên về đến nhà, Giang Thanh Nguyệt đang bận sắp xếp y phục.
Thấy trở về, liền tò mò hỏi, “Phụ tìm gì? Có vì chuyện triều chính ?”
Tống Nghiên gật đầu, “Nhạc phụ đại nhân vẫn thương .”
“Tự mãn!”
Biết tin Tống gia trở về kinh, ít đều bắt đầu rục rịch hành động.
Đặc biệt là những kẻ trong danh sách mà Cố Quốc Công cung cấp, càng như , đều thừa dịp buổi tối đến bái phỏng cầu tình.
Nào ngờ Tống phủ đóng chặt cổng lớn, chịu gặp ai.
Bất đắc dĩ, những kẻ đành về tay , trong lòng càng thêm bất an!
Sáng sớm hôm , Tống Nghiên liền trực tiếp dâng tấu chương của về vụ án muối lậu lên.
Cộng thêm chứng cứ mà Tô Hành và Hồ Dương Lâm gửi về từ phương Nam, vụ án muối lậu nhanh liền điều tra sáng tỏ.
Ngoài Nghiêm gia, còn ít quan viên quan hệ sâu xa với họ, thậm chí vươn tay đến cả kinh thành.
Vì nhất định nghiêm trị khoan nhượng, cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho những quan viên và thế gia ý đồ bất chính .
Hoàng thượng đích hỏi, vụ án muối lậu nhanh liền xử lý xong xuôi.
Kẻ ngục thì ngục, kẻ lưu đày thì lưu đày.
Ngay cả Nghiêm gia tự xưng là thế gia trăm năm cũng sụp đổ.
Sau khi vấn đề muối lậu giải quyết, phương pháp tinh chế muối thô của Giang Thanh Nguyệt cũng công bố bộ.
Và muối do các diêm trường sản xuất, cũng sẽ một thương hộ nào độc quyền kiểm soát.
Chỉ cần diêm dẫn do triều đình cấp, sĩ và dân chúng đều thể kinh doanh muối ăn.
Bách tính sẽ còn lo lắng về vấn đề ăn muối nữa.
Không chỉ diêm chính, hai năm nay, khắp nam bắc đại giang cả nước lượt thiết lập ít quan học, ngày càng nhiều đứa trẻ tư cách sách chữ.
Và những giống cây trồng mà Giang Thanh Nguyệt mang từ gian về, mấy năm quảng bá, trải rộng khắp các ngóc ngách của Ngô quốc.
Phổ biến đến từng thôn làng, từng nhà nông hộ.
Lương thực dự trữ của nhà nhà hộ hộ ngày càng nhiều, còn lo lắng về việc đủ ăn nữa.