Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 471

Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:26:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thanh Nguyệt đang dẫn mấy dạo trong thôn, từ xa liền thấy nhiều đang giặt quần áo, rửa rau bên con suối nhỏ phía .

Mọi đùa vui vẻ, chuyện việc, thật là náo nhiệt.

Thấy Giang Thanh Nguyệt đến, đều vội vàng chào hỏi nàng.

Giang Thanh Nguyệt đầu Từ Uyển Ngưng, “Đi thôi, chúng cũng qua đó xem.”

Nếu khỏi thôn lên núi, thì trong thôn cũng chỉ con suối nhỏ là vui nhất.

Thời tiết vốn nóng, mấy đứa trẻ thấy nước đều vui vẻ vô cùng.

Đợi đến gần sờ thử, nước suối vẫn mát lạnh, sảng khoái.

Mấy vị thím thấy ba đứa trẻ đều tấm tắc khen ngợi, “Ba đứa trẻ lớn lên thật ! Nuôi dưỡng cũng .”

“Trong nước còn ngâm dưa hấu, lát nữa các cháu lấy ít về ăn .”

Thấy Từ Uyển Ngưng, mấy một trận khen ngợi tới tấp.

Từ Uyển Ngưng từng thấy cảnh tượng , nàng ngại ngùng, chỉ đành luôn miệng đáp.

lúc , An An bỗng nhiên chỉ suối kêu lên, “Nương, con thấy cá !”

Giang Thanh Nguyệt đầu , đúng là cá thật, hơn nữa còn ít!

“Các con bắt cá ?”

Ba đứa trẻ đồng thanh , “Muốn!”

“Nương bắt cá ?”

Giang Thanh Nguyệt ha ha, “Đương nhiên là ! Năm xưa Nương các con đây chính là nhờ bắt cá mà bắt đầu giàu đó, còn cô cô của các con cũng là vì ăn cá của Nương mà lôi kéo về đây.”

Nói đoạn, Giang Thanh Nguyệt liền vội vàng mượn cái lồng bỏ của tiến về địa điểm bí mật của .

Đến nơi mới phát hiện, mang theo mồi câu.

lúc , Thần Thần lục lọi túi nửa ngày, tìm một miếng thịt khô, “Thím , cá thích ăn thịt khô ạ?”

Giang Thanh Nguyệt nhận lấy, “Chúng thử xem .”

Nói , nàng xé thịt khô thành từng mảnh vụn, cùng với cái lồng thả xuống nước.

Thịt khô nhẹ, nhanh liền nổi lên mặt nước, đúng lúc Giang Thanh Nguyệt tưởng rằng tác dụng, những con cá bỗng nhiên vây quanh, tranh cướp thịt khô.

Giang Thanh Nguyệt vội vàng suỵt một tiếng.

Ba đứa trẻ trợn mắt , dám lên tiếng.

lúc , Giang Thanh Nguyệt nhanh như chớp giật ngược dòng nước kéo giỏ tre lên, tất cả những con cá kịp trốn thoát đều tóm gọn trong giỏ.

Thấy trong giỏ tre mấy con cá lớn đang nhảy nhót tưng bừng, mấy đứa trẻ vui mừng múa may cuồng.

Vẫn còn chút .

Đáng tiếc thịt khô chỉ một miếng, dùng xong một là hết.

lúc Giang Thanh Nguyệt chuẩn về nhà lấy đồ, Từ Uyển Ngưng vẫn luôn bên cạnh quan sát bỗng nhiên cúi xuống, nhanh như chớp tóm một con cá từ nước lên.

Thần Thần vui mừng nhảy cẫng lên, “Nương thật lợi hại!”

Giang Thanh Nguyệt ngẩn , “Được đó! Không tay thì thôi, tay liền gây kinh ngạc.”

Từ Uyển Ngưng cũng chút ngại ngùng, “Thật ? Ta là đầu tiên bắt cá đó, ngờ thú vị đến .”

Giang Thanh Nguyệt tặc lưỡi một tiếng, xắn tay áo lên, với An An và Nhạc Nhạc: “Xem kỹ đây, Nương cũng đó.”

Không lâu , ba đứa trẻ cũng trực tiếp xuống nước.

Lúc nước suối nông, bên đều là những viên đá nhỏ bằng phẳng, cũng nguy hiểm gì.

Thế là Giang Thanh Nguyệt dứt khoát ngăn cản bọn chúng nữa, để bọn chúng tự do chơi đùa.

Nếu về kinh thành, e rằng sẽ còn cơ hội như nữa.

lúc Giang Thanh Nguyệt đang cắm đầu đấu sức với lũ cá trong suối, An An bỗng nhiên kêu lên một tiếng, “Cha đến .”

Giang Thanh Nguyệt giật ngẩng đầu lên, liền thấy Tống Nghiên lúc đang tiễn thôn trưởng cửa, trong lòng vô cớ cảm thấy chột .

Thế nhưng hai đứa trẻ còn hướng về phía mà la lớn, “Cha ơi, mau qua đây , Nương bắt nhiều cá .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-471.html.]

Tiếng dứt, Tống Nghiên quả nhiên sải bước về phía mấy .

“Lợi hại đến ? Đều là các con bắt ư?”

“Phải đó đó, nhiều đều là Nương bắt .”

Giang Thanh Nguyệt gượng khóe môi, “Đã đến đây , cũng để cha các con trổ tài một phen.”

Hai đứa trẻ vui vẻ bắt đầu vỗ tay, “Cha ơi, cùng bắt cá .”

Tống Nghiên xắn tay áo lên, lội nước chỗ suối sâu hơn một chút, cúi sờ soạng nước một lát.

lúc các con đang nín thở, liền thấy một con cá vút một tiếng bay từ trung tới.

“Đỡ lấy!”

Mấy đứa trẻ vội vàng níu góc áo để đỡ, “Oa, cá to quá.”

Không lâu , quần áo của các con ướt sũng hơn nửa, chơi cũng mệt, giỏ cũng còn chỗ chứa nữa.

Lúc mới lục tục chuẩn trở về.

Cá quá nhiều, Giang Thanh Nguyệt chia một ít cho mấy vị thím đang giặt quần áo.

Lại các nàng dúi cho mấy quả dưa hấu, lúc mới trở về với đầy ắp thành quả.

Đợi về đến nhà, Tống Hạ Giang mới ngáp ngán ngẩm, thu dọn xong từ trong nhà .

“Hừ, các ? Ta thấy các .”

Chưa đợi mấy trả lời, ba đứa trẻ tranh kêu lên

“Chúng con chơi nước! Đi bắt cá, nhiều cá!”

Tống Hạ Giang tặc lưỡi một tiếng, “Xem ba đứa các con nghịch ngợm kìa, ướt sũng thế , mau quần áo .”

Nói đoạn, chằm chằm Từ Uyển Ngưng đánh giá một phen, “Nàng cũng dính nhiều bùn như , ba đứa trẻ hắt nước nàng ?”

Lời dứt, Giang Thanh Nguyệt liền khẩy một tiếng, “Huynh đừng oan uổng khác, đó là do nhị tẩu tự xuống nước bắt cá mà dính đó.”

Tống Hạ Giang tưởng nhầm, kinh ngạc Từ Uyển Ngưng, “Nàng cũng xuống nước bắt cá ? Sao thể chứ?”

Từ Uyển Ngưng đây đừng là bắt cá, ngay cả mép nước cũng thể nào đến gần.

Sao về thôn quê hai ngày, như biến thành một khác .

Giang Thanh Nguyệt thấy nhị ca , liền vội vàng hừ một tiếng, “Thôi ngay , tuyệt đối đừng đổ vấy cho , dạy , là nàng tự học mà thành, kỹ năng bắt cá cao siêu lắm!”

Tống Hạ Giang đột nhiên đầu Từ Uyển Ngưng, “Thật giả ?”

Từ Uyển Ngưng trực tiếp liếc xéo , “Khinh ai chứ! Trước chỉ là cơ hội thôi, nếu thực sự ném xuống nông thôn, cũng c.h.ế.t đói , chừng còn chẳng lợi hại bằng .”

“Được , ngày mai dẫn núi săn bắn, để mở mang tầm mắt.”

Bắt nhiều cá như , bữa trưa Giang Thanh Nguyệt liền nấu một nồi cá chiên giòn ăn kèm bánh phồng, nấu thêm nồi canh cá.

Mấy ăn no nê thỏa thích, dựa ghế chẳng động đậy.

Tống Nghiên nhân cơ hội liền chuyện ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi dân làng.

“Ngày mai tiên mời tới ăn một bữa cơm, dù thì căn nhà cũng giúp đỡ ít, qua đó bàn bạc luôn về việc cúng tổ tiên ngày sẽ thế nào.”

“Đây là danh sách mới liệt kê xong, một thứ chúng mang về , một thứ lẽ còn trấn mua về, đặc biệt là rượu thịt các thứ cần dùng cho bữa tiệc.”

Lời dứt, mấy liền hẹn mà cùng về phía Tống Hạ Giang đang ngủ suốt buổi sáng.

Tống Hạ Giang tặc lưỡi một tiếng, “Nói là để đó ư, thôi. Buổi sáng lão tam và trưởng thôn bận rộn cả buổi , mấy chuyện cứ giao cho , sẽ dẫn trấn mua sắm.”

Giang Thanh Nguyệt hài lòng gật đầu, “Vất vả nhị ca , chủ yếu A Nghiên ngoài bất tiện, sợ nhận mà vây xem.”

Tống Hạ Giang cảm thấy bản chút tổn thương, “Chẳng lẽ ngoài thì cần lo lắng ?”

Từ Uyển Ngưng bật khúc khích, “Thôi nào, cùng , cũng lâu đến Trấn Thanh Thủy, cũng xem giờ nó thành .”

Giang Thanh Nguyệt sảng khoái đồng ý, “Được, hai cùng du ngoạn chốn cũ, ở nhà trông con cho, đừng vội về.”

Tống Hạ Giang vốn dĩ chút , nhưng thấy Từ Uyển Ngưng cũng , liền lập tức dậy.

“Ta chuẩn xong, bất cứ lúc nào cũng thể xuất phát. Giờ còn thể ghé lâu uống , đó mua sắm cũng muộn.”

Loading...