Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:25:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thanh Nguyệt quả thực chấn động.
Vừa bước cửa, khắp sân lát gạch đá xanh bằng phẳng, chân tường còn xây vườn hoa và vườn rau.
Dưới giàn nho còn đặc biệt xây bàn đá và ghế đá.
Vị trí bếp bây giờ vẫn là bếp, chẳng qua rộng rãi hơn gấp mấy , bên ngoài bếp còn đặc biệt xây giếng nước, bên ngoài giếng còn chu đáo hàng rào, để tránh té ngã.
Tuy các căn phòng chỉ là nhà ngói xanh gạch lớn bình thường, tinh xảo như phủ kinh thành, nhưng mỗi phòng đều đặc biệt rộng rãi sáng sủa, đề cao tính thực dụng.
Giang Thanh Nguyệt kinh ngạc một vòng quanh căn nhà.
Ba đứa trẻ cũng vui vẻ chạy khắp sân.
“Thôn trưởng, xây nhiều phòng như chắc tốn ít bạc, tiền đây cho chắc chắn đủ đúng !”
Thôn trưởng vung tay, “Đủ cả! Hơn nữa việc sửa từ đường cũng thể để bộ gia đình các con chi trả, bây giờ đều sống khá giả , đều chủ động đưa bạc cho đấy.”
Giang Thanh Nguyệt gật đầu, “Vậy , đợi chúng thu dọn định xong, sẽ gọi đến, mời cùng dùng bữa.”
Thôn trưởng tủm tỉm gật đầu, “Được , các con cứ thu dọn , thiếu thốn gì thì cứ với .”
Giang Thanh Nguyệt đáp một tiếng, đó cũng vội vàng căn dặn bắt đầu thu dọn.
Tuy rằng hiện giờ cha nương và đại ca, đại tẩu đều ở đây, nhưng mấy vẫn giữ vị trí của nhà chính.
Ngay cả phòng của Đông Mai cũng giữ .
“A Nguyệt, chúng vẫn ở phía đông nhé.”
“Được.”
Chọn xong phòng, Giang Thanh Nguyệt sắp xếp hạ nhân mỗi một chỗ ở, còn các hộ vệ cũng phân phòng ở phía .
Tuy căn nhà nhỏ tồi tàn đây biến mất còn dấu vết, nhưng trở về căn phòng phía đông, Giang Thanh Nguyệt vẫn hiểu cảm thấy quen thuộc.
Không kìm liền nhớ đến thời gian nàng và Tống Nghiên từng ở đây.
Tuy rằng đến một năm, nhưng chiếm một phần lớn ký ức.
Tống Nghiên cũng vẻ mặt cảm khái, kìm tiến lên từ phía ôm lấy nàng.
“Nương tử, năm đó để nàng cùng trải qua những ngày tháng khốn khó, khiến nàng chịu thiệt thòi , nhưng mỗi khi hồi tưởng , liền cảm thấy vô cùng ấm áp và vững lòng.”
Giang Thanh Nguyệt gật đầu, đột nhiên nổi ý trêu chọc .
“Có ? Không năm xưa ai đó vẻ mặt ghét bỏ, c.h.ế.t cũng đụng , cho dùng bữa mà còn như hạ độc .”
Tống Nghiên chuông cảnh báo vang lên, vội vàng siết chặt nàng hơn.
“Nương tử, sai , đó là do ban đầu nhận nàng.”
“Ta tuyệt đối dám nữa.”
“Không lật chuyện cũ.”
Giang Thanh Nguyệt còn gì đó, đột nhiên thấy An An và Lạc Lạc bật ở cửa.
Quay đầu , hai hài tử đang ôm mắt khúc khích : “Cha, nương, hổ quá!”
Giang Thanh Nguyệt liếc sân, vội vàng căn dặn Tống Nghiên túm hai hài tử .
“Nương và cha đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, bậy.”
“Nương dối, hổ quá!”
Giang Thanh Nguyệt, “......”
Vừa về thôn, cảm thấy còn mặt mũi nào gặp gỡ bà con chòm xóm nữa .
Mặt khác.
Nằm tại Hàng Thành là Nghiêm gia hoa viên.
Gia chủ Nghiêm gia đang tự mãn, bận rộn dặn dò tiếp tục pha lẫn bùn cát muối quan ở Hàng Thành cùng các khu vực lân cận.
“Nếu ai thắc mắc, cứ với bọn chúng rằng năm nay bùn cát ngoài biển nhiều, muối chỉ thể như thế , thích mua thì mua, ăn thì tự nhiên sẽ đến chợ quỷ mua muối lậu.”
“Dạ.”
Vị quản sự nhận lệnh .
Không lâu , một vị quản sự khác chạy tới, “Nghiêm lão gia, ! Không !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-469.html.]
Gia chủ Nghiêm gia cau mày vui, “Hoảng cái gì? Chẳng lẽ Hoàng đế lão già đầu trở ?”
“Không .” Người đó vội vàng lấy một gói đồ , “Lão gia, xem đây là thứ gì?”
Gia chủ Nghiêm gia sững sờ một lát, cúi đầu , “Đây là gì cơ chứ…”
Chỉ thấy thứ đó hạt mịn màng, màu trắng như tuyết, còn lấp lánh ánh sáng.
“Lão gia, đây là muối đó ạ.”
Nghe , gia chủ Nghiêm gia thể tin đầu một cái, vội vàng nhúm một ít bỏ miệng.
“Phì! Quả nhiên là muối! Muối ở , trắng tinh và mịn màng đến thế?”
Vị quản sự vội vàng run rẩy kể những gì , “Ta cũng mới nhận tin, rằng ở chợ quỷ phía Nam đang bán thứ .”
Gia chủ Nghiêm gia tặc lưỡi một tiếng, “Có dám tranh giành chuyện buôn muối lậu của chúng ? Đồ thì tồi, giá chắc chắn thấp nhỉ?”
Người đó giơ hai tay khoa tay múa chân, “Đắt hơn muối quan mười văn.”
“Mười văn? Ngươi chắc chắn lầm, một trăm văn ?”
“Thật sự chỉ mười văn thôi!”
“Một lạng đắt hơn mười văn???”
“Không, là một cân!”
“Cái gì!” Nghiêm gia tin nổi, dặn dò tùy tùng tín bên cạnh điều tra.
Khi điều tra trở về, quả nhiên là chỉ đắt hơn muối quan mười văn một cân.
“Hiện tại thứ chỉ cần xuất hiện ở chợ quỷ là tranh mua hết sạch, muối chỉ trắng tinh mịn màng, chút vị đắng, chỉ cần cho một chút xíu là mặn .”
Một chút may mắn cuối cùng mà gia chủ Nghiêm gia ôm ấp đều tan biến.
“Ta tin, phái Cám Châu và Lĩnh Nam điều tra, nhất định tìm kẻ chuyện !”
“Lão gia, kẻ nhất định là phía Nam, khi nào là vị ở phía Bắc ?”
Gia chủ Nghiêm gia ngẩn một lát, lắc đầu, “Không thể nào, vị ở phía Bắc hiện tại vẫn còn đang ở thuyền, thể với tay xa đến ? Hơn nữa, Nghiêm gia đời đời chế muối cũng đạt phẩm chất như thế , nếu y thật sự bản lĩnh đó, đây cũng sẽ hạ cầu xin Nghiêm gia chúng .”
“Mau! Lại phía Nam điều tra, nhất định tìm cao thủ chế muối cho !”
“Dạ!”
Buổi tối.
Giang Thanh Nguyệt và Từ Uyển Ngưng thu dọn phòng ốc của xong, liền bàn bạc cùng xuống bếp nấu cơm.
Giờ là đầu hè, ban ngày trời chút nóng bức.
khi mặt trời lặn, tiểu viện chân núi bỗng trở nên mát mẻ.
Một làn gió thổi qua, càng thêm sảng khoái.
Khi Giang Thanh Nguyệt và Từ Uyển Ngưng nấu cơm, Tống Nghiên và Tống Hạ Giang liền lấy ngải cứu khô do trong thôn đưa tới, đốt lên hun một lượt dọc theo chân tường viện.
Không còn muỗi vằn cắn nữa, ba đứa trẻ trong sân liền bắt đầu vui đùa chạy nhảy, ngươi đuổi bắt.
Bữa tối sẵn sàng, mấy dứt khoát ăn bàn đá trong sân.
Người về thôn quê, ngay cả việc ăn uống cũng trở nên tùy ý và thoải mái.
Bữa tối là mì trộn lạnh, nước sốt cà chua trứng, dưa chuột đập dập, cải muối thịt băm, đậu que muối xào thịt băm.
Tất cả các món ăn đều do trong thôn tặng.
Ba đứa trẻ đầu tiên tự tay trộn mì, riêng việc phối hợp nước sốt cảm thấy vô cùng thú vị.
Ăn xong một bát, kìm mà thêm một bát nữa.
Từ Uyển Ngưng thấy mấy đứa trẻ dính ít nước sốt lên quần áo, liền dậy lấy quần áo để .
Giang Thanh Nguyệt ngăn , “Thôi , đừng nữa, lát nữa ăn dưa hấu chắc còn bẩn, đợi tối tắm rửa luôn một thể.”
Thôn quê là , gian chơi đùa rộng lớn, khó mà bẩn, nhưng ít nhất lũ trẻ vui vẻ là .
Ba đứa trẻ ăn no xong, trong sân lớn kể chuyện một lát, tiếp đó ăn hai miếng dưa hấu lạnh ngắt, lúc mới bà v.ú đưa nhà tắm rửa quần áo.
Thấy trời tối đen, Tống Nghiên mới về phòng một bộ y phục tiện lợi chuẩn ngoài.
“Tối nhớ khóa kỹ cửa, dặn dò các hộ vệ , các ngươi đừng lo lắng.”