Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 435
Cập nhật lúc: 2025-09-25 05:10:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến cuối tháng ba, bảng Hạnh sẽ treo cao bên ngoài nha môn Lễ bộ.
Ngày phát bảng, hơn ba ngàn sĩ tử chen chúc như thủy triều, ào ạt đổ về bên ngoài cổng Lễ bộ, ai nấy đều thấy tên bảng vàng ngay lập tức.
Khoảnh khắc bảng vàng treo lên, trái tim cũng theo đó mà thót .
Người quá đông, Tống Nghiên Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai chen chúc đám đông, liền cùng các nàng ở đợi trong xe ngựa.
“Đợi một chút, đợi lát nữa ít hơn chúng hãy xuống, vội.”
Hồ Dương Lâm một bên tuy cũng sốt ruột, nhưng lo lắng đỗ, phụ lòng sự chăm sóc và kỳ vọng của nhiều dành cho .
Giang Thanh Nguyệt thấy y sốt ruột đến mức tay sắp cào nát , nhịn : “Hồ công tử cứ xem , chúng lát nữa sẽ tìm !”
Hồ Dương Lâm lập tức gật đầu, “Tống , nhé, lát nữa thấy tên sẽ báo với .”
Tống Nghiên cũng gật đầu với y, “Hồ , tin chắc chắn vấn đề gì, nhưng vạn nhất kết quả , cũng đừng nản lòng.”
“Được.”
Hồ Dương Lâm đồng ý rời , trong lòng kìm sự căng thẳng và thấp thỏm.
Đồng thời y cũng chuẩn sẵn cho tình huống nhất, nếu năm nay đỗ, y sẽ ở kinh thành tìm việc để nuôi sống bản , đợi ba năm thi .
Đợi khi y vượt qua chông gai chen chúc đến bảng vàng, phản ứng đầu tiên là vị trí đầu bảng.
Hội thí tuy xếp hạng, chỉ công bố tên trúng tuyển tức là danh sách Cống sĩ, nhưng vị trí đầu bảng vẫn công bố.
Khi tận mắt thấy tên Tống Nghiên xuất hiện ở vị trí nổi bật như , Hồ Dương Lâm lập tức vui mừng nhảy cẫng lên.
Ngay lập tức liền đầu chạy về, “Tống , Tống , đỗ Hội Nguyên !”
Hồ Dương Lâm la chạy một mạch đến xe ngựa, “Tống , chúc mừng , đầu bảng, đỗ Hội Nguyên !!”
Tống Nghiên thấy y thở hổn hển đến báo tin vui, vội vàng bước xuống xe ngựa.
Giang Thanh Nguyệt và những khác Tống Nghiên đỗ Hội Nguyên, đều vui mừng hò reo.
“A Nghiên, chúc mừng , đầu bảng!”
“ , quá , thật ngờ các Giải nguyên từ khắp nơi cả nước đến đông như , kết quả vẫn là Tam ca của đầu bảng! Ca ca thật là lợi hại!”
Mọi hoan hỉ reo mừng chúc mừng Tống Nghiên.
Tống Nghiên đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi Hồ Dương Lâm, “Hồ thì ? Có đỗ ?”
Hồ Dương Lâm , nhất thời ngượng ngùng gãi gãi trán.
“Vừa chỉ lo xem bảng đầu, thấy tên Tống liền chạy tới, còn kịp tìm tên của .”
Mọi ngẩn bật , nên thế nào cho .
Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt lập tức lên tiếng, “Đi, chúng cùng xem.”
Đến lúc , thí sinh chen chúc bảng tản quá nửa.
Những đậu bảng reo hò hân hoan về nhà báo hỷ.
Còn những đậu, đều lắc đầu thở dài rời , chuẩn ba năm tái chiến.
Đợi khi mấy đến bảng, liền bắt đầu cùng giúp tìm tên Hồ Dương Lâm.
lúc , Cao Bá An lâu gặp cũng xuất hiện trở trong tầm mắt .
Cao Bá An lúc trông vẻ khỏe mạnh nhiều, chỉ là tinh thần chút .
Nhìn thấy mấy , chỉ khẽ chắp tay coi như chào hỏi, lập tức sốt ruột tìm tên của .
“Đậu , đậu !”
“Hồ công tử đậu , thấy tên công tử !”
Khi giọng của Giang Thanh Nguyệt vang lên, mấy mặt đều ngẩn , đó bùng lên tiếng reo mừng.
“Hồ thật sự đậu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-435.html.]
Hồ Dương Lâm ngây một lúc lâu, tin nổi bảng, lúc mới vui mừng nhảy cẫng lên.
“Ta thật sự đậu ! Ta thật sự đậu !”
“Tống , tháng chúng thể cùng cung tham gia Điện thí !”
Thấy kích động nhảy cao ba thước, Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên đều bên cạnh mỉm .
“A Nghiên, sẽ vui đến hóa điên chứ?”
“Sẽ , cứ để vui mừng thôi!”
Mấy tiếng ngớt, lọt tai Cao Bá An vô cùng chói tai.
Hắn bảng hai , nhưng vẫn thấy tên của , lòng khỏi lạnh dần từng tấc.
“Không thể nào, thể nào, rõ ràng kiên trì trả lời hết, thể đậu?”
“Ta là Giải nguyên của Dũ Châu, là Giải nguyên đó! Không thể nào!”
Thấy vẻ điên điên khùng khùng, Tống Nghiên vội vàng kéo Giang Thanh Nguyệt , che chắn nàng phía , để tránh lỡ thương.
Giang Thanh Nguyệt cũng vội vàng kéo Đông Mai , “Đông Mai, chúng về thôi, đừng xem náo nhiệt nữa.”
Nói , mấy liền phớt lờ Cao Bá An, trực tiếp lên xe ngựa rời .
Lần ngày khi thi xong Xuân thi, chỉ tụ họp nhỏ một , ăn mừng cho hai thành kỳ thi.
Giờ đây, cả hai đều đậu bảng, hơn nữa Tống Nghiên còn đậu Hội nguyên đầu bảng, tự nhiên càng ăn mừng thật long trọng.
Lần , Từ Trường Thanh chủ động đề nghị, sẽ thiết yến ăn mừng cho hai tại Đa Vị Lâu.
Tối hôm đó, của Tống gia, Triệu gia, Cố gia đều đến.
Không chỉ , Triệu Nguyên Minh và Tống Đông Mai còn cùng cung đưa A Triệt đến.
Vì thế, Đa Vị Lâu tối hôm đó tiếp đón bất kỳ thực khách nào khác nữa.
Để bù đắp, Từ Trường Thanh còn bảng cho những thực khách lỡ đến, ngày mai thể đến nhận món ăn miễn phí, coi như lấy chút may mắn.
A Triệt gần đây lập Thái tử, công việc học tập mỗi ngày đều nặng nề.
Thêm đó, để tránh hiềm nghi Xuân thi, vẫn luôn cung gặp sư phụ, sư mẫu.
Giờ đây sư phụ liên tiếp đậu Giải nguyên và Hội nguyên, thực lực cần cũng rõ, tự nhiên cũng cần tiếp tục tránh hiềm nghi nữa.
Chỉ thấy miệng nhỏ líu lo, chuyện với sư phụ, sư mẫu một lúc, trêu chọc Y Y một lát.
Lúc mới phát hiện Hồ Dương Lâm trong đám đông.
“Sư phụ, vị công tử hình như con từng gặp, cũng là thí sinh khóa ?”
Đáy mắt Tống Nghiên lóe lên, gọi Hồ Dương Lâm giới thiệu.
“Hồ , đây là Thái tử Điện hạ.”
“A Triệt, đây là Hồ Dương Lâm, đây tạm trú tại Đa Vị Lâu giúp việc, Xuân thi cũng đậu bảng.”
A Triệt gật đầu, cảm thấy sư phụ đối với tên Hồ Dương Lâm tầm thường.
Nếu quan trọng, sẽ đặc biệt gọi đến tham gia bữa tiệc gia đình như .
Cũng sẽ đặc biệt giới thiệu với .
Thế là cũng thận trọng đánh giá Hồ Dương Lâm một lượt, gật đầu, “Chúc mừng Hồ công tử, cũng chúc công tử tháng Điện thí thể đạt thứ hạng .”
Hồ Dương Lâm vội vàng quỳ lạy, “Đa tạ Thái tử Điện hạ.”
Thấy căng thẳng như , A Triệt vội vàng kéo một cái, “Ngươi mau dậy ! Hôm nay đến để chúc mừng sư phụ, đến đều là nhà, cần câu nệ.”
Tuy hai chỉ là đơn giản gặp mặt chào hỏi, nhưng Giang Thanh Nguyệt cảm thấy chút nóng mắt.
Có lẽ là vì nhớ kiếp Tống Nghiên từng nhắc đến, Hồ Dương Lâm vì bảo vệ A Triệt mà gần như róc xương lóc thịt.
Giờ đây tái sinh một kiếp, hai còn thể gặp như , cũng coi như là duyên phận quân thần một kiếp, thật khó mà khiến than thở.