Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-09-25 04:09:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc Giang Thanh Nguyệt đang kế sách gì, bên ngoài nhà bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Thanh Nguyệt còn tưởng là bà mẫu hoặc đại tẩu nghĩ thông, chủ động gánh vác trọng trách lớn, vội mừng rỡ dậy mở cửa.

Ai ngờ mở cửa , là bà tử gác cổng phía hậu viện.

“Huyện chủ, phía hậu môn một cô nương tới, tìm tiểu thư Đông Mai, qua xem thử ?”

“Cô nương?”

“Phải đó, còn mang theo nha nữa. Ta hỏi nàng là tiểu thư nhà nào, nàng c.h.ế.t sống chịu .”

Giang Thanh Nguyệt khỏi tò mò, đêm hôm khuya khoắt thế , sẽ là ai đây?

Trong lúc chuyện, Tống Đông Mai khoác áo choàng , “Đi thôi, tam tẩu, chúng xem sẽ .”

Chờ hai tới hậu môn, mở cửa xem, quả nhiên một cô nương dẫn theo nha ở chỗ khuất bóng ngoài cửa.

Vì ánh sáng lờ mờ, hai cũng là ai.

Huống hồ cô nương mặt còn che khăn che mặt.

Chỉ loáng thoáng , cô nương trông vẻ bệnh yếu, hình gầy gò, nha bên cạnh đỡ, trông như gió thổi qua là thể đổ.

Giang Thanh Nguyệt trong lòng dấy lên cảnh giác, bước tới gần.

Chỉ từ xa mở miệng hỏi: “Ngươi là cô nương nhà nào? Đêm khuya thế tới tìm Đông Mai việc gì?”

Cô nương đáp lời, chỉ đột nhiên quỳ xuống mặt hai , che mặt rống.

Tống Đông Mai thấy cũng sốt ruột, “Đêm hôm khuya khoắt, tới tìm cái vận xui gì thế? Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu nữa chúng sẽ đóng cửa đó.”

Hai bà tử bên cạnh thấy tình hình , cũng vội vàng trở về viện trong gọi .

Cô nương thấy mới mở lời, “Các ngươi đừng đóng cửa, thật sự chuyện cầu xin”

Lời thốt , Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai đều chút ngây .

Giọng mà quen tai đến thế? nhất thời nhớ .

Giang Thanh Nguyệt nhận lấy đèn lồng từ tay bà tử, tiến gần kỹ, lúc mới giật , “Ngươi là Vương Vãn Tình?”

Vương Vãn Tình thấy nhận , lúc mới hướng về phía hai tháo khăn che mặt của , để lộ một gương mặt kinh hãi.

Trên mặt nàng cũng là đáng sợ đến mức nào, mà là đây từng mắc bệnh mụn nhọt gì, giờ đây dày đặc những vết đỏ.

Chắc là sự kinh ngạc trong mắt hai đau, Vương Vãn Tình vội vàng cúi đầu đeo khăn che mặt.

Giang Thanh Nguyệt ngẩng mắt một cái về phía phố .

Tuy rằng giờ đường còn ai qua , nhưng trong nhà của ít vẫn còn thắp đèn.

Giang Thanh Nguyệt dây dưa nhiều với nàng, liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở trang viên phía Nam ? Sao tới kinh thành? Ngươi tới đây tìm chúng rốt cuộc việc gì?”

Vương Vãn Tình vội rụt rè gật đầu, “Ta quả thật vẫn luôn ở trang viên phía Nam, thời gian mắc bệnh nặng, lúc mới tới kinh thành chữa trị. Chuyện đây là do sai, cũng vẫn luôn sống trong sự sám hối, mỗi ngày ăn chay niệm Phật”

Không đợi nàng xong, Giang Thanh Nguyệt liền trực tiếp ngắt lời, “Nếu ngươi tới tìm chúng để xin hoặc sám hối, thì cần thiết, mời về !”

Vương Vãn Tình thấy nàng sắp bỏ , liền vội vàng bò tới phía hai , “Cầu xin các ngươi, cho một cơ hội, thật sự chuyện quan trọng bàn với các ngươi.”

Thấy nàng cứ lì lợm chịu , Tống Đông Mai cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì.

Cứ gấp gáp tìm tới đêm đại hôn của nàng và Nguyên Minh ư?

Nếu rõ, e rằng đêm nay nàng càng thể ngủ .

Giang Thanh Nguyệt thấy , liền bất đắc dĩ thở dài một , “Ngươi cứ .”

Vương Vãn Tình quanh bốn phía, dường như chút do dự dám viện.

Tống Đông Mai hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi còn sợ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-394.html.]

Vương Vãn Tình ý định dậy, “Cầu xin các ngươi hãy hứa với , hứa mới .”

Giang Thanh Nguyệt kiên nhẫn còn nhiều, trong lòng nghĩ cô nương thật sự bệnh hề nhẹ.

Thích thì , thích thì .

Ngay lập tức liền bảo bà tử đuổi hai .

Vương Vãn Tình , đột nhiên bật dậy, bổ nhào xuống chân hai , “Cầu xin các ngươi đừng đuổi , thật sự đường cùng .”

Giang Thanh Nguyệt khịt mũi một tiếng, “Vương Vãn Tình, chuyện ngươi tới kinh thành bao nhiêu ? Ngươi chẳng lẽ ở bên ngoài ầm ĩ lên, để tất cả đều ngươi c.h.ế.t ? Ta thì bận tâm, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ liên lụy đến Hoàng Hậu nương nương”

Nghe , Vương Vãn Tình cũng chẳng bận tâm đến vấn đề an của bản .

Trực tiếp bước một bước lớn trong.

Chưa kịp đợi đến sân, những nhà họ Tống mới ngủ các bà tử gọi tới.

Mọi thấy Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai còn ngủ, hơn nữa còn dẫn theo hai cô nương , đều khỏi kinh ngạc.

“Cô nương là ai?”

Tống Đông Mai mím môi, “Vương Vãn Tình.”

“Ai?!”

“Sao là nàng ?!”

Vừa thấy cái tên , mấy đều vô cùng tức giận.

Chính là , ở Kim Lăng suýt chút nữa hại c.h.ế.t Đông Mai và Thanh Nguyệt.

“Nàng Hoàng Hậu nương nương vứt bỏ xuống trang viên phía Nam ? Sao chạy tới kinh thành?”

đó, đêm hôm khuya khoắt thế , tới nhà chúng gì?”

Giang Thanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đầu Vương Vãn Tình, “Ngươi tới tìm Đông Mai rốt cuộc vì chuyện gì, mau , xong thì sớm.”

Vương Vãn Tình quanh một vòng, thấy Tống Đại Xuyên và Ngô thị, lập tức quỳ xuống mặt hai .

“Bá phụ bá mẫu, đây là do còn nhỏ hiểu chuyện, suýt chút nữa phạm sai lầm lớn, giờ , cầu xin hai tha thứ.”

Tống Đại Xuyên và Ngô thị , cũng đều mơ hồ.

“Không , ngươi đêm hôm khuya khoắt tới đây chỉ để cái thôi ?”

Vương Vãn Tình nhéo khăn tay lau lau khóe mắt, “Cách đây lâu mắc một trận bệnh nặng, Hoàng Hậu nương nương lòng nhân từ, đặc biệt cho phép nhà đón tới kinh thành chữa bệnh, cho nên mới”

Ngô thị hai lời liền lên tiếng ngắt lời, “Không , nếu ngươi bệnh thì cứ ở nhà chữa bệnh, ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây gì? Nhà chúng đại phu, cũng mở y quán.”

Vương Vãn Tình nghẹn lời, “Đây là bệnh tâm lý của , thể chữa khỏi.”

Trương Tố Nương mím môi, “Đại phu còn chữa khỏi, ngươi tới tìm chúng cũng vô ích thôi.”

Vương Vãn Tình, “......”

Thấy vẫn luôn tiếp lời, Vương Vãn Tình đành kể rõ ràng bộ ý định của .

“Ta từ nhỏ ngưỡng mộ biểu ca Nguyên Minh, ngày mai là đại hôn của hai , nhưng các ngươi yên tâm, tới để gây rối, chỉ cầu theo bên cạnh cô nương Đông Mai một nha , cùng nàng của hồi môn Triệu gia.”

Mấy đều tức giận.

“Cái gì? Cùng Triệu gia? Ngươi đây chẳng lẽ nha hồi môn ?!”

Vương Vãn Tình vốn dĩ đường tới, là cầu xin Đông Mai đồng ý cho nàng thất của Triệu Nguyên Minh.

giờ thái độ của nhà họ Tống, e rằng sẽ đồng ý.

Thế là thuận thế lùi một bước, “Các ngươi yên tâm, sẽ ý đồ gì , chỉ ở bên cạnh biểu ca hầu hạ, giải tỏa tâm bệnh của là đủ , còn về những phận khác, Vãn Tình dám mơ ước hão huyền.”

 

Loading...