Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 358
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:36:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với sự náo nhiệt bên phía nữ quyến, bên phía khách nam trái ngược, tựa như một thế giới khác.
Rõ ràng là xuân ấm áp, nhưng nơi đây lạnh lẽo như mùa đông, khắp nơi đều toát lạnh.
Mấy vị đại thần cũng chỉ đến hàn huyên vài câu đơn giản với , khi xuống thì đều trở nên câm như hến.
Chỉ vài vị đại thần quen thỉnh thoảng mới trò chuyện vu vơ.
Thỉnh thoảng thấy tiếng từ phía khách nữ.
Điều đó càng khiến bên trở nên gượng gạo và lạnh nhạt.
Đặc biệt là Cố Hạc Đình và Tô Thượng thư, tuy vị trí gần sát , nhưng từ khi bước cửa thêm một lời nào.
Thật đừng là chuyện, ngay cả một ánh mắt cũng dành cho đối phương.
Tô Thượng thư nể mặt, Cố Hạc Đình càng thèm chủ động bắt chuyện với ông .
Dù phu nhân dặn, nhiệm vụ hôm nay chỉ cần chiêu đãi ăn uống ngon miệng là đủ, những việc còn cần quản.
Chỉ cần đánh là .
Thấy Cố Hạc Đình như , với phận vãn bối, Cố Hoài Tranh và Tống Nghiên đành gánh vác trọng trách, khách khí mời mọc ăn cơm.
Rót rót rượu ngừng nghỉ.
Cũng may, những tuy ít lời, nhưng khi ăn uống thì hề khách khí.
Khi các món ăn dọn đầy đủ, liền cúi đầu bắt đầu ăn uống.
Không là do thật sự đói bụng, là để che giấu sự gượng gạo.
Rượu qua ba tuần, thức ăn vơi nhiều, Tô Thượng thư thấy Cố Hạc Đình cứ im lặng mãi, liền bắt đầu chút sốt ruột.
Thế là ông dứt khoát đặt đũa xuống, chủ động gây khó dễ cho Cố Hạc Đình.
“Cố tướng quân, ngươi tốn công tốn sức mời chúng đến ăn Hồng Môn yến, điều gì thì cứ thẳng , hà tất giấu giếm như , há chẳng là cố ý khiến chúng khó xử ?”
“Dù mấy chúng nay đều già , sớm còn trọng dụng nữa, như Cố lão tướng quân ngươi tài giỏi như , đến tuổi còn thể tự dẫn binh xông pha trận mạc phá cửa thành, đây là đầu thấy.”
“Chúng tự nhận bằng ngươi, còn xin ngươi ở mặt Thiên tử đỡ vài lời, để chúng sớm rời kinh về quê trồng trọt .”
Cố Hạc Đình tự nhận khẩu tài bằng ông , thấy ông lời lẽ cực kỳ châm chọc mỉa mai, càng tức giận thôi.
Nghĩ nghĩ , chỉ đành hừ lạnh một tiếng, “Trồng trọt? Chỉ ngươi thôi ư? Ngươi xác định dựa bản lĩnh của ngươi mà trồng trọt thể nuôi sống cả gia đình già trẻ của ngươi ?”
“Không Cố Hạc Đình coi thường ngươi, ngươi Tô Thượng thư quả thật khẩu tài chút bản lĩnh, nhưng trồng trọt dựa múa mép là , nếu ngươi phục, ngày mai sẽ bảo con gái từ trang viên của nàng chia cho ngươi một mảnh đất mà trồng, xem ngươi thể trồng cái gì hãy .”
Tô Thượng thư , cũng tức giận thôi.
Thấy hai sắp tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, bàn liền nhao nhao bắt đầu khuyên giải.
“Đừng tổn thương hòa khí, phu nhân và con cái đều ở phòng bên cạnh, cẩn thận để các nàng chê .”
“ , chúng đều cùng việc bao nhiêu năm , gì mà thể chuyện đàng hoàng?”
Thấy hai giằng co dứt, Cố Hoài Tranh liền đánh mắt hiệu cho Tống Nghiên, bảo mau nghĩ cách.
Dù khẩu tài của cũng di truyền từ phụ , đánh trận thì , còn những cảnh như thế thì thật sự bó tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-358.html.]
Tống Nghiên thấy , liền chủ động mặt phá vỡ cục diện bế tắc.
“Vãn bối từ khi ở Giang Đô phủ, thường Ngô Vương nhắc đến uy danh của Tô Thượng thư, hôm nay gặp, thật sự khiến khâm phục.”
“Nhạc phụ của tuy tuổi cao, nhưng vẫn kiên trì tự trận chinh chiến, giữa mùa đông giá rét, ngoài thành đóng băng, gian thần trong thành cố ý truyền bá bệnh dịch hạch trong đám dân lưu tán, nhạc phụ đại nhân nỡ g.i.ế.c bừa thường dân vô tội, nhưng ngờ nhiễm bệnh dịch hạch, khi mạng sống ngàn cân treo sợi tóc vẫn cố gắng chống chọi vượt qua, chỉ vì từng , nếu giành thái bình, sẽ nhắm mắt .”
“Nhạc phụ đại nhân thường dạy , trượng phu lập chí, bần cùng càng kiên cường, tuổi già càng tráng kiện①, tin rằng tất cả các vị đang đây cũng đều như .”
Mọi xong lời Tống Nghiên , đều lặng lẽ im bặt.
Tuy vẻ mặt gì, nhưng trong lòng sớm dậy sóng.
Chuyện triều đình thả dịch hạch, bọn họ hề .
Sau cũng đều vô cùng tức giận, nhưng cũng đành bất lực.
Cố Hạc Đình khi thành từng những chuyện xảy trong những ngày đó, cho nên bọn họ cũng , càng ngờ Cố Hạc Đình nhiễm bệnh dịch hạch mà còn vượt qua ?
Những bọn họ tuổi tác quả thật cũng xấp xỉ Cố Hạc Đình.
những năm ở kinh thành hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung túc, nếu đến những khổ cực trải qua, đương nhiên thể sánh bằng Cố Hạc Đình.
Người thể kiên trì đến mức độ , quả thật là điều mà bọn họ vọng trần mạc cập.
Cho nên khi chuyện từ miệng Tống Nghiên, trong lòng càng thêm năm vị tạp trần.
Đặc biệt là khi đến mấy chữ ‘tuổi già càng tráng kiện’, càng khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng bọn họ.
Thấy đều mang vẻ tán thưởng, Cố Hạc Đình cũng khỏi từ tận đáy lòng dâng lên một tia kiêu ngạo.
Tuy nhớ từng những lời như với con rể khi nào, nhưng lời quả thật trúng tâm can của !
Tô Thượng thư cũng ngoại lệ, khi nghiền ngẫm kỹ mấy chữ mà Tống Nghiên .
Không nhịn về phía Cố Hạc Đình khẽ hừ một tiếng, “Ngươi cũng tự tìm một trợ thủ đắc lực đấy chứ!”
Nói xong, đầu Tống Nghiên, “Nhìn ngươi vẻ cũng là sách, từng thi đậu công danh nào ?”
Tống Nghiên chắp tay, “Vãn bối chỉ là một tú tài mà thôi.”
Tô Thượng thư thấy thẳng thắn phận tú tài của , khỏi bằng ánh mắt khác.
“Ta từng về ngươi, ngươi chút bản lĩnh, cũng theo Ngô Vương lập ít đại công, nay trở thành hồng nhân trướng Thiên tử, là rể quý của Cố tướng quân, trẻ tuổi, mặt ngươi tiền đồ tươi sáng đang chờ đợi, cần bần cùng càng kiên cường nữa !”
Thấy trong ngữ khí của ông mang theo một tia châm chọc, Tống Nghiên cũng giận, chỉ nhàn nhạt chắp tay nữa, “Vận may của vãn bối quả thật tệ, nhưng cũng dám đường tắt, đợi đến khi thu vi đến, nhất định sẽ tham gia khoa khảo, dựa bản lĩnh mà chuyện.”
Tô Thượng thư sững sờ trong chốc lát, “Ngươi hiện tại lập đại công, xác định vẫn bắt đầu từ đầu tham gia khoa khảo ư?”
Tống Nghiên trịnh trọng gật đầu, “Lịch triều lịch đại đều quy tắc, tiến sĩ Hàn Lâm, Hàn Lâm Nội Các, nếu thật sự ôm hoài bão lớn lập nên sự nghiệp, nhất định tham gia khoa cử khảo thí.”
“Huống hồ, Ngô Vương luôn căm ghét gian lận, vãn bối đương nhiên dám phá hỏng quy tắc, cho nên thu vi năm nay vãn bối nhất định sẽ tham gia.”
Tô Thượng thư đột nhiên chút ngây , “Cái gì? Ngươi năm nay sẽ tổ chức thu vi ư? Ngươi xác định?”
Tống Nghiên chút do dự gật đầu, “Triều đình hơn ba năm mở khoa cử tuyển chọn nhân tài, hiện tại tân triều đang cần , đương nhiên là càng sớm càng .”
“Chỉ là, hiện tại đang là thời điểm gieo cấy mùa xuân cấp bách, triều đình dồn hết tâm tư việc khai hoang phục canh và an định dân lưu tán, đợi những việc sắp xếp thỏa, liền sẽ thông cáo thiên hạ học tử, mau chóng chuẩn khoa khảo.”