Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-09-24 12:27:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mắn , bên bếp chẳng mấy chốc xong bữa tối.

Đợi khi thức ăn dọn lên đầy đủ, ý định ban đầu của Ngô thị là để mấy nam nhân họ ăn chung, còn mấy nữ nhân bọn họ sẽ dọn một bàn khác ở hậu viện.

Nào ngờ mấy phá lệ đều đồng ý: “Không cần phiền phức , ăn chung !”

, cha con quanh năm ở ngoài cũng chẳng câu nệ gì, tẩu tử nếu chê thì cứ cùng lũ trẻ ăn chung .”

Lời đến mức , Ngô thị cũng tiện gì thêm, liền dẫn Giang Thanh Nguyệt, Tống Đông Mai và Trương Tố Nương cùng xuống.

Vừa động đũa, khí bàn ăn liền hòa hoãn hơn nhiều.

Tống Đại Xuyên nâng chén rượu hướng về phía Cố Hạc Đình : “Cố lão tướng quân, mạo phạm , nhiều lời đắc tội!”

Cố Hạc Đình xua tay, cũng nâng chén rượu, “Không , thể hiểu , chuyện qua .”

Vài chén rượu xuống bụng, hai đàn ông tuổi tác xấp xỉ liền tìm thấy nhiều chủ đề chung.

Cố Hạc Đình cũng tỏ vẻ cố ý bắt đầu dò hỏi về cuộc sống đây của nhà họ Tống.

Nghe nhà họ Tống đây sống ở một sơn trang nhỏ chân núi, là nhà tranh vách đất, lòng liền dấy lên năm vị tạp trần.

Nghe đến việc cả nhà vì chạy nạn mà chịu ít khổ sở, mãi mới núi sâu an cư lập nghiệp, càng thêm khó chịu.

Càng , mắt bỗng nhiên rưng rưng.

Những còn đưa mắt , đều xảy chuyện gì.

Cố Hoài Tranh giúp đỡ lời: “Phụ hễ uống rượu đó, dễ xúc động.”

Cố Hạc Đình cũng ngại ngùng, đành thuận theo ý con trai bắt đầu giả say.

Ăn xong bữa cơm, hai cha con dìu đỡ rời khỏi Cố gia.

Mấy nhà họ Tống đều đầy vẻ lo lắng tiễn hai cha con tận cửa, “Được ạ? Để A Nghiên đưa hai vị về cùng nhé?”

“Không , , chỉ vài bước chân thôi.”

Đến khi về đến chỗ ở, Cố Hoài Tranh mới lên tiếng, “Cha, sẽ thật sự say chứ?”

Cố Hạc Đình thẳng , “Chừng đó rượu còn thấm tháp – chỉ là về cảnh sống đây của tiểu con, kìm mà thấy khó chịu.”

Nói đoạn, thở dài một tiếng, “Ai, nếu như nương con thể sớm đến đây thì mấy.”

Ngay lúc đây.

Cách ngàn dặm xa xôi ở Kinh thành, tin tức Cố Hạc Đình bắt tù binh cuối cùng cũng truyền cung.

Thánh thượng khi tin liền giận dữ vô cùng.

Phản ứng đầu tiên là phái sứ giả đàm phán, phái binh tấn công Giang Đô phủ giải cứu.

Mà là lập tức sắp xếp Cố phủ, đưa phu nhân của Cố Hạc Đình, Giang thị, cung giam giữ ngay lập tức.

Ngự Lâm quân phụng mệnh lên đường, nào ngờ khi đến Cố gia thì thấy bóng dáng Cố phu nhân .

Hỏi mới , thì Cố phu nhân sớm dẫn theo cô con gái tìm về cùng rời thành từ mấy ngày .

Nói là đưa con gái đến Thanh Châu thăm phụ .

Hơn nữa hai mang theo hành lý nhiều, lúc rời thành kín đáo, nên gây chú ý gì trong thành.

Thánh thượng khi chuyện, tức giận đến mức đập nát bộ chén trong phòng.

“Cố gia phụ tử sớm ý phản nghịch! Các ngươi mau chóng phi ngựa đuổi theo, nhất định đưa Giang thị mẫu nữ hai về đây cho !”

Mọi dám trì hoãn, vội vàng tuân lệnh liền phi ngựa đuổi khỏi thành, dọc theo quan đạo thẳng tiến về phía Thanh Châu.

Và lúc , xe ngựa của Cố phu nhân Giang Uyển hơn nửa đường.

Tuy hiểu vì con trai gấp gáp nàng dẫn Giang Thúy Thúy đến Thanh Châu, nhưng trong lòng chắc chắn liên quan đến tung tích của con gái ruột.

Nên vẫn luôn ruột gan nóng như lửa đốt, một đường cuồng chạy.

Thấy trời dần tối, đám hộ vệ theo đang chuẩn tìm chỗ nghỉ chân, bỗng nhiên thấy Bùi Việt từ xa chạy đến.

“Phu nhân, Bùi phó tướng đến !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-318.html.]

Giang Uyển mừng rỡ khôn xiết, vội vàng xuống xe ngựa, “Bùi Việt, Hoài Tranh bây giờ đang ở ?”

Bùi Việt liếc Giang Thúy Thúy, vội vàng mở miệng : “Phu nhân đừng lo lắng, Lão gia và Tướng quân bây giờ đều , chỉ là họ bảo chờ ở đây để đón hai .”

Nói đoạn, Bùi Việt liền vội vàng sai đám hạ nhân đêm đó tiếp tục dẫn xe ngựa dọc theo quan đạo đến Thanh Châu.

Còn về phu nhân và Giang Thúy Thúy, sẽ tự dẫn ngựa theo đường nhỏ.

Thấy nàng sắp xếp như , Cố phu nhân Giang Uyển tuy chút nghi hoặc, nhưng cũng gì.

Vội vàng sai lấy gói đồ mang theo bên , những thứ còn đều mang theo.

Giang Thúy Thúy mấy ngày đường, lúc mệt rã rời.

Vốn hy vọng tối nay thể tìm một khách điếm để nghỉ ngơi ngủ một giấc, ngờ cưỡi ngựa suốt đêm.

Nàng liền bắt đầu nũng, “Nương, vì chúng xe ngựa?”

Giang Uyển giải thích nhiều với nàng, “Trước tiên con hãy lấy những thứ cần mang theo , những thứ khác đợi hãy .”

Giang Thúy Thúy thấy tình hình như , đành lên xe ngựa lấy đồ của .

ngang dọc, đều là những thứ nàng cần dùng, chọn lựa hồi lâu liền mang một đống gói đồ.

Giang Uyển thấy khỏi nhíu mày, “Nếu gì quan trọng, thì đừng mang theo nữa, chỉ mang theo chút bạc thôi, những thứ khác xe ngựa sẽ chở đến Thanh Châu.”

Giang Thúy Thúy bĩu môi, dường như chút bất mãn.

thấy phu nhân chỉ mang theo một ít vàng bạc châu báu, thậm chí cả quần áo cũng mang, nàng khỏi dấy lên nghi ngờ.

“Nương, phụ và ca ca xảy chuyện gì ?”

“Đừng đoán mò, thôi!”

cưỡi ngựa!”

Giang Uyển kìm nén lửa giận trong lòng, “Con cùng Bùi phó tướng!”

Nói đoạn, nàng liền là đầu tiên lật lên ngựa kéo dây cương, phóng thẳng về phía .

Lúc , Giang Uyển trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của hai cha con và tung tích của con gái ruột.

Con trai sắp xếp Bùi Việt đường nhỏ, nhất định là lý do.

Cho dù là vì điều gì, cũng nhanh chóng gặp bọn họ mới .

Thế là, ba cưỡi hai con ngựa phóng như bay suốt đêm.

Giang Thúy Thúy thấy thần sắc Nương nghiêm túc, cũng đành nhịn dám loạn.

Chỉ là một ngày gió táp sương sa, nàng liền bắt đầu kìm mà giở thói trẻ con.

“Nương, thật sự chịu nổi nữa, con đường quá gập ghềnh, chúng thể tìm một chiếc xe ngựa ?”

Giang Uyển bây giờ nàng thấy đau đầu.

Nếu con trai đặc biệt dặn dò nhất định mang theo nàng, nàng cũng sẽ nhẫn nhịn .

May mắn , ba cuối cùng cũng đến ngoại thành Thanh Châu phủ sáng ngày hôm .

Mãi đến lúc , Bùi Việt mới tìm cơ hội thật với phu nhân.

“Hiện giờ Lão gia và Tướng quân đều đang ở Giang Đô phủ, hai họ bảo hộ tống phu nhân và tiểu thư đến đó.”

Giang Uyển đến ba chữ Giang Đô phủ, tim nàng liền ngừng đập thình thịch.

Quả nhiên giống như nàng đoán.

Nàng liền gật đầu : “Chỉ là đến Giang Đô phủ, qua trạm gác Thanh Châu, chúng thể qua ?”

Bùi Việt gật đầu, “Phu nhân yên tâm, sắp xếp thỏa .”

Trạm gác con đường duy nhất dẫn đến Giang Đô phủ là thuộc hạ của Cố Hạc Đình.

Người đó thấy là Bùi Việt dẫn phu nhân qua, dám tuân theo, nhanh liền thả ba .

Loading...