Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-09-24 12:27:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Vương xong đột nhiên đặt đũa xuống, Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt:

“Vừa nãy kiểm tra A Triệt , đứa bé học hành và các mặt khác đều tiến bộ nhanh chóng, đây đều là công lao của hai vị!”

Tống Nghiên chắp tay, còn kịp mở lời.

Liền Ngô Vương tiếp tục : “Lần vợ chồng hai lập nhiều công lớn trong thành, vốn dĩ sớm nên luận công ban thưởng, nương của A Triệt cũng đặc biệt thư cho về chuyện , chỉ là khổ vì ứng chiến nên mới hết đến khác trì hoãn.”

“Hiện giờ chiến sự phương Nam bình định, chúng cuối cùng cũng thể thở phào, nay hai vị trồng khoai lang năng suất cao như , thực sự nên ban thưởng gì cho nữa.”

Nói đoạn, Ngô Vương liền trực tiếp hỏi hai : “Hai vị nếu điều gì mong , cứ việc với , chỉ cần thể .”

Nghe , vợ chồng Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt .

Chưa đợi Giang Thanh Nguyệt mở lời, Tống Nghiên lên tiếng, “Hồi bẩm Điện hạ, hiện giờ thiên hạ định, đại nghiệp thành, Nghiên dám tự nhận công lao, huống hồ những công lao đó đa phần đều là chủ ý của nội nhân.”

Nói đoạn, Tống Nghiên liền chuyển ánh mắt sang Giang Thanh Nguyệt, “ Nghiên hổ thẹn dám nhận, nếu Điện hạ nhất định thưởng, chỉ xin ban cho nội nhân một phận, để nàng tiện giao thiệp với những quý nhân ở Kim Lăng là .”

Ngô Vương xong kìm bật tán thưởng, “Vợ chồng các ngươi quả nhiên ân ái thâm tình, nếu , Bổn Vương hết sẽ ban cho Tống nương tử một chức Huyện chủ, thế nào?”

Giang Thanh Nguyệt bất ngờ phong Huyện chủ, nhất thời còn kịp phản ứng.

Thấy đều đang nàng, nàng mới vội tạ ơn.

Ngô Vương phong Giang Thanh Nguyệt Huyện chủ xong, liền đầu Tống Hạ Giang, “Hạ Giang , ngươi đây trong trận giữ thành cũng lập ít công lao, ngươi điều gì mong ? Cứ .”

Tống Hạ Giang chút do dự, “Ta và Tam nhà suy nghĩ như , vẫn nên đợi khi Bắc phạt lập công hãy tính thưởng cũng muộn.”

Khóe mắt Ngô Vương xẹt qua một tia kinh ngạc, “Ngươi cũng cùng Bắc phạt ?”

Tống Hạ Giang mạnh mẽ gật đầu, “ , dù hiện giờ ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa, theo Điện hạ cùng Bắc phạt!”

Ngô Vương tán thưởng gật đầu, “Không tệ, Hạ Giang là một hảo hán!”

Tống Hạ Giang khen chút ngượng ngùng, “Thật cũng là chuyến Nam hạ , phát hiện quá yếu kém nhỏ bé, kiếm thêm ít quân công.”

Vừa dứt lời, Ngô Vương liền ha hả đồng ý.

“Được! Vậy những còn cứ đợi khi Bắc phạt thắng lợi trở về sẽ luận công ban thưởng!”

Thấy ngài đồng ý, Tống Hạ Giang liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thậm chí chút nôn nóng, “Không bao giờ chúng mới thể Bắc tiến?”

Ngô Vương bất lực lắc đầu, “Chuyện thể vội vàng , thật, mấy ngày phái một đội quân Thanh Châu dò xét , kết quả gần như quân diệt.”

Lời , mặt quả nhiên đều kinh ngạc.

Ngay cả Triệu Nguyên Minh cũng một đầu mơ hồ.

Rất rõ ràng, Ngô Vương sợ động d.a.o động quân tâm, nên công bố ngoài.

Triệu Nguyên Minh nhanh chóng hồn, “Đối diện đó là binh lính của cha con họ Cố ?”

Ngô Vương gật đầu, “ , chính là bọn họ, cha con họ Cố triệu gấp về kinh, cách đây lâu đích dẫn binh đến Thanh Châu nghênh chiến.”

Không xa phía bắc Giang Đô phủ chính là Thanh Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-307.html.]

Vừa nghĩ đến hai họ cách gần đến , Triệu Nguyên Minh vốn luôn dũng mãnh thiện chiến cũng chút do dự, “Quả nhiên như , quả thực cần từ từ tính toán mới .”

Tống Hạ Giang chút hiểu, “Trước đây từng Triệu tướng quân cũng nhắc đến hai cha con , chỉ là nghĩ , tài giỏi đến cớ gì còn bán mạng cho cái triều đình chó má đó? Cái triều đình chó má phía Bắc bóc lột bách tính, cho ai đường sống, lẽ nào bọn họ ?”

Tức giận xong, bổ sung một câu, “Có thể thấy hai cha con đó cũng chẳng quân tử gì!”

Lời , Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên hai kìm , mặt đối mặt.

Ngô Vương thì nhanh chóng phất tay ngăn , “Không , Cố Hạc Đình quả là một hán tử hiên ngang, tinh trung báo quốc, gan óc phơi bày, chỉ là chút hủ lậu.”

Triệu Nguyên Minh liền phụ họa, “ điều cũng khó trách, cha con họ xuất từ dòng dõi trung lương, từ nhỏ dạy dỗ giữ bổn phận, trong mắt bọn họ, e rằng cho rằng chúng mới là loạn thần tặc tử, e sợ thiên hạ loạn đây!”

Ngô Vương, kẻ đầu “loạn thần”, xong cũng giận, chỉ ha hả, “Nguyên Minh đúng! Song, cha con họ Cố quả thực đáng khâm phục, chuyện hãy bàn kỹ hơn .”

Ăn xong bữa cơm, bên ngoài trời tối đen.

Ngô Vương cũng tiện ở phiền thêm, liền dẫn A Triệt và Triệu Nguyên Minh rời .

Chỉ còn nhà họ Tống vẫn chìm trong niềm vui Giang Thanh Nguyệt phong Huyện chủ, cùng với nỗi lo lắng về chiến sự Bắc phạt.

Đợi trở về phòng, Giang Thanh Nguyệt liền sốt ruột hỏi: “Kiếp , cha con họ Cố kết cục thế nào?”

Lần , vốn dĩ hai thuyền Kim Lăng, cũng từng trò chuyện về chủ đề .

Chỉ là khi đó may bọn cướp lên thuyền cắt ngang, đến Kim Lăng cũng luôn bận rộn nên còn nghĩ đến chuyện nữa.

Giờ đây một nữa Ngô Vương nhắc đến hai cha con , Giang Thanh Nguyệt liền kìm truy hỏi.

Tống Nghiên xong hết cúi đầu trầm tư một lát, đó mới mở lời, “Kiếp , kết cục của bọn họ đều mấy .”

Giang Thanh Nguyệt trong lòng thắt , “Không đến mức nào?”

“Hai cha con chiến tử sa trường, khi c.h.ế.t ai thu xác.”

Giang Thanh Nguyệt xong sững sờ một thoáng, đó nhanh chóng hiểu .

Trên chiến trường, thành thì vua, bại thì giặc, nếu bọn họ cam tâm bắt tù binh, chỉ đường c.h.ế.t mà thôi.

Chỉ là, nếu đổi thành hề liên quan thì cũng đành.

chảy dòng m.á.u của bọn họ, thì khó thể giả vờ như gì nữa.

“A Nghiên, xem, cha con họ Cố lẽ nào chỉ đường chiến tử ?”

Tống Nghiên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, dù cũng duyên phận .

Nếu thật sự gặp chiến trường, y cũng khó mà sẽ lựa chọn thế nào.

Nếu thể lựa chọn đối mặt, thì hãy cố gắng ngăn chặn chuyện xảy .

“A Nguyệt, nàng đừng vội, đợi ngày mai sẽ thương nghị với Ngô Vương một nữa, xem cách nào khác .”

“Hôm nay nàng cũng thấy đó, Ngô Vương đối với hai cha con họ Cố cũng đỗi khâm phục, nghĩ ngài cũng đến bước binh đao tương kiến .”

 

Loading...