Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:23:23
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời tờ mờ sáng, mười Tống Nghiên liền xuyên qua bụi cỏ đẫm sương, men theo thượng nguồn suối núi thẳng lên.
Đi qua phạm vi an hoạt động hàng ngày, ngang qua nơi hái sâm , vẫn ngừng nghỉ mà tiến về phía .
Mười đàn ông đều là những khỏe mạnh nhất, võ nghệ giỏi nhất trong đại viện, luồn lách trong rừng núi như những con báo đang chạy.
Càng về phía , mặt nước suối núi càng rộng rãi bằng phẳng, dòng suối cũng dần chảy chậm .
Cho đến khi một động đá vôi khổng lồ chặn đường .
Đến lúc , chúng nhân mới phát hiện , con suối núi vốn chảy qua đại viện chỉ là một trong đó.
Mấy con suối núi chảy về các hướng khác trong rừng, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ động đá vôi khổng lồ mắt .
Thấy hang núi tối đen như mực, đều dừng chân ở bên ngoài, đua thò đầu cảnh tượng bên trong.
Dù cũng là đầu tiên đến, cẩn thận một chút vẫn sai.
Tống Hạ Giang vốn là tính cách bốc đồng, nhưng từ khi núi, theo Tống Nghiên cũng dần trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Thấy cửa hang tối đến thấy năm ngón tay, liền vội vàng bảo lấy đuốc từ gùi , mới đầu Tống Nghiên : “Tam , xem nhé?”
Tống Nghiên nín thở lắng một lúc cửa hang, chỉ thấy tiếng nước chảy bên trong, ngoài , động tĩnh nào kỳ lạ.
Liền gật đầu đồng ý: “Đi thôi, cùng xem thử.”
Mười cầm mấy cây đuốc, lượt từ từ tiến động đá vôi.
Vừa bước , bên trong vô cùng âm lạnh và ẩm ướt, đợi đến khi thích nghi với ánh lửa mờ ảo, mới rõ cảnh tượng bên trong.
Thì động đá vôi một con sông ngầm.
Nước suối núi mà họ dùng hàng ngày cũng đều chảy từ trong hang .
Hèn chi đây khi bên ngoài núi hạn hán thiếu nước, con suối vẫn chảy ngừng.
Chúng nhân chợt tỉnh ngộ, đồng thời cũng chỗ hiểu, “ con sông ngầm cũng vẻ cá, hơn nữa những con cá đó khác gì so với cá chúng bắt đây, chẳng lẽ thật sự là từ đây chảy ?”
Tống Nghiên cúi đầu trầm tư một lát, đề nghị: “Chúng xa hơn nữa xem .”
Thông thường, hầu hết các con sông ngầm thực độc lập, mà là phân nhánh thông với các con sông mặt đất.
Ở đây tìm thấy con sông ngầm là nguồn của suối núi, chừng sông mặt đất cũng còn xa.
Mọi thấy Tống Nghiên ý tiếp, cũng hỏi nhiều, liền cùng tiếp tục tiến về phía .
Hai bên động đá vôi là đá trơn trượt, cẩn thận từng bước, cầm đuốc soi đường, quan sát môi trường xung quanh.
Dù thấy cảnh, nhưng chúng nhân cũng thể cảm nhận , càng về phía , địa thế cũng càng ngày càng cao.
Khi con đường càng lúc càng hẹp và khó , đột nhiên một tia nắng chiếu xuống mặt nước. Tầm mắt cũng bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Đối với sự đổi , đều chút kịp đề phòng, vội vàng đưa tay che ánh nắng chói mắt.
Đợi thích nghi một lát, bỗng nhiên reo lên: “Các ngươi mau xem, phía thật sự một con sông lớn!”
Chúng nhân vội vàng mở mắt , quả nhiên thấy con sông lớn đó chắn ngang mắt chảy qua.
Quay đầu , xuyên qua động đá vôi.
Nếu thật sự xuyên qua từ bên trong, ai thể ngờ một cửa hang hẹp như bên trong giấu một động đá vôi lớn và sông ngầm đến thế?
Chúng nhân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc phát hiện .
Tống Nghiên lập tức khẳng định suy đoán đó của : “Xem những con cá đó là từ con sông đến.”
Trước đây khi sông mặt đất khô hạn, cá trong sông để sống sót, đều bơi sông ngầm của động đá vôi mực nước thấp hơn.
Mấy tháng nay chúng vẫn ẩn ở chỗ trũng của sông ngầm lộ diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-191.html.]
Cho đến khi mấy trận mưa lớn trút xuống, con sông lớn khô cạn dần dâng nước, cộng thêm đợt mưa lớn khiến mực nước sông dâng cao đột ngột, những con cá đó đều bơi về sông lớn, ngờ lũ quét do mưa lớn cuốn sâu trong núi.
Chúng nhân xong lời giải thích của Tống Nghiên, đều lượt hiểu .
“Vậy bước tiếp theo chúng nên gì?”
Tống Nghiên quanh một vòng: “Chúng lên chỗ cao xem .”
Chúng nhân đồng ý bắt đầu leo lên một ngọn núi bên bờ sông, đợi leo đến lưng chừng núi, mới dừng nghỉ ngơi và đầu xuống.
Cái chẳng gì to tát, nhưng khiến cả đám suýt nữa thì thất thanh kêu lên. Chỉ thấy con sông lớn uốn lượn chảy về phía giữa rừng núi, chẳng khởi nguồn từ , đổ về nơi nào.
Trong những , trừ Tống Nghiên , ít chữ.
Ngày thường cũng chẳng mấy khi rời trấn nơi khác, từ nhỏ chỉ giữa Thanh Hà Trấn và Giang Đô Phủ quả thực một con sông.
Còn về tên gọi, chẳng ai thể rõ.
Bởi , đều dời ánh mắt sang Tống Nghiên, chờ y giải đáp thắc mắc.
Tống Nghiên ngẩng đầu mặt trời, khắp bốn phía, trầm tư chốc lát.
Ngay đó, y chỉ về phía giải thích: "Nếu đoán sai, nơi chính là vị trí thành trì của Giang Đô Phủ."
Mọi , liền nhao nhao ưỡn cổ vươn đầu .
Cứ như thể chỉ cần kỹ hơn, liền thể thấy cả cổng thành .
Có lẽ vì quá lâu ngoài, vài thậm chí còn từng đến Giang Đô Phủ, giờ phút thấy đều cảm thấy vô cùng thiết.
"Nếu men theo con sông mà thuyền, đến Giang Đô Phủ ?"
"Giờ sông đang dâng nước, liệu thuyền bè nào ngang qua đây chăng?"
"Nếu qua, cũng chẳng liệu phát hiện cái hang động của chúng !"
Mọi xôn xao bàn tán, khi đầu , cái lối chật hẹp đáng thương của hang động thậm chí khó mà thấy bằng mắt thường, lúc cả đám mới yên lòng.
Tống Nghiên quanh một lát, ngay đó đề nghị: "Chúng hãy nghỉ ngơi ở đây , tiện thể xem thuyền nào qua ."
Vừa dứt lời, liền nhao nhao dỡ bỏ gùi, chuẩn nhặt củi nhóm lửa.
Tống Nghiên mặt đối mặt với con sông lớn, nghiêng bên tảng đá dốc, mắt chớp tình hình mặt sông.
Tống Hạ Giang thấy y chăm chú như , kìm khuyên nhủ: "Ta thấy con sông kín đáo như thế, e rằng nhất thời sẽ chẳng thuyền nào qua , chúng ăn cơm , nếu để thể đói lả trở về, và nương trong lòng sẽ oán trách mất."
Vừa , tay y mở gói lương khô Giang Thanh Nguyệt chuẩn cho hai .
"Hừ, đây là sợ hai chúng ở ngoài đói bụng , mang nhiều đồ ăn ngon đến ?"
Tống Nghiên cúi đầu thoáng qua, phát hiện trong gói lương khô quả nhiên đựng ít thứ.
Riêng lương thực chính hai loại bánh ngô và bánh bột mì trắng.
Món ăn kèm thịt thỏ khô, thịt heo xông khói, cá khô chiên và dưa chuột muối chua.
Lại còn bánh hạt dẻ, óc chó bóc vỏ để ăn vặt.
Hèn chi sáng nay khi y nhận lấy nặng đến thế.
Nàng còn đặc biệt nhắc nhở để nhị ca chịu trách nhiệm bảo quản.
Nghĩ đến đây, Tống Nghiên kìm cúi đầu mím môi khẽ: "Nếu chê nhiều thì ngươi ăn ít chút."
Tống Hạ Giang giật giật khóe miệng, kìm lầm bầm: "Suốt đường đều là cõng, dựa mà ăn ít? Vả , chê nhiều..."
Hai đang đùa đấu khẩu, mặt sông phía xa bỗng nhiên xuất hiện một chấm đen.