Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:23:12
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy hai bên bờ suối vốn lũ quét tàn phá, giờ đây nước lũ rút , nhưng để ít những sinh vật đang nhảy nhót tưng bừng.
Mọi vội vàng chạy đến xem, trời ơi, hóa đúng là cá!
Loài cá cũng mấy loại, hơn nữa kích thước cũng nhỏ.
Mọi vui mừng khôn xiết, ngây một lúc nhao nhao cúi xuống nhặt cá.
Ngoài việc bờ bên cuốn lên ít, trong bụi cỏ và ruộng lúa ở bờ đối diện cũng nhiều cá.
Giang Thanh Nguyệt nhặt nghi hoặc, “Lạ thật, đây từng thấy mấy con cá nào ở con suối , giờ đột nhiên nhiều cá như ? Hơn nữa kích thước cũng giống loại thể lớn lên trong suối.”
Tống Nghiên im lặng một lát, đáy mắt lóe lên một tia sáng, “Điều đó chứng tỏ thượng nguồn còn sông, những con cá chắc là do nước sông dâng cao mà trôi .”
“Thượng nguồn sông ?”
Giang Thanh Nguyệt xong cũng sáng mắt.
Trước đây, bọn họ ngoài chỉ thể qua khu rừng già nguy hiểm mới đến chân núi.
Nếu thượng nguồn thật sự sông, nếu ngoài chẳng sẽ thêm một đường thủy ?
Chỉ là con sông đó từ đến, và về ?
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt khỏi lo lắng, “Không con sông đó xa chỗ chúng ? Liệu thuyền bè nào qua phát hiện chúng ?”
Tống Nghiên lắc đầu , “Không , chúng đây dọc theo thượng nguồn một đoạn khá dài mà phát hiện , điều đó chứng tỏ con sông đó còn cách chúng xa, dù qua cũng tuyệt nhiên nghĩ tới chúng đang ẩn trong thung lũng .”
Giang Thanh Nguyệt yên tâm gật đầu, việc ngoài là chuyện .
Tạm thời cũng cần nghĩ nhiều, điều quan trọng nhất lúc là nhanh chóng nhặt cá.
Đợi khi những đàn ông xả hết nước thừa trong ruộng lúa, những còn cũng nhặt gần hết cá xung quanh.
Mỗi nhà đều dùng hết giỏ thể dùng, cũng còn thùng gỗ dư thừa để đựng cá.
Sợ trời nóng cá sẽ hỏng, đành dùng tre bịt kín miệng giỏ, tiếp tục thả suối để nuôi.
đây cũng là kế sách lâu dài.
Để thể tiếp tục ăn cá lâu dài về , bàn bạc một chút, liền quyết định nhanh chóng đan lưới để chặn ở hạ nguồn.
Các đàn ông kéo lưới, Giang Thanh Nguyệt cùng mang cá đầy ắp trở về đại viện, định một bữa thật ngon.
Hai ngày nay, trận mưa lớn bất ngờ cho trở tay kịp, cũng tâm trạng nghĩ chuyện ăn uống.
Hơn nữa, cũng lâu lắm ăn cá.
Hai ngày , ớt trong vườn rau mưa đánh rụng ít, Giang Thanh Nguyệt nhặt lên sợ hỏng, liền băm nhỏ thành ớt băm.
Dùng để món đầu cá hấp ớt băm thì quả là tuyệt hảo.
Phần cá còn đem kho tàu, để Ngô thị và Trương Tố Nương ăn cay cũng bồi bổ.
Đầu cá cắt đôi khi ướp một lúc, đó dùng dầu nóng xào thơm hành, gừng, tỏi và ớt băm, rải đầy lên đầu cá cho nồi hấp.
Khi lấy khỏi nồi thì rắc thêm hành lá, rưới dầu nóng lên là . Đầu cá tươi sống mới , chỉ ngửi thôi thấy thơm ngon vô cùng.
Bữa tối ngoài món đầu cá hấp ớt băm và cá kho tàu, Ngô thị còn mì cán tay.
Giang Thanh Nguyệt liền múc một bát đổ cái chậu đựng đầu cá hấp ớt băm.
Đợi khi cá ăn gần hết, mì trong chậu cũng hút đầy nước sốt, chính là lúc thấm vị nhất.
Mấy ăn húp xì xụp mồ hôi nhễ nhại, nhưng miệng vẫn ngừng .
“Tam tẩu, món đầu cá hấp ớt băm ngon thế, đây từng thấy tẩu bao giờ?”
Giang Thanh Nguyệt bất lực lắc đầu, đây nàng cũng , nhưng ớt tươi.
“Bây giờ thì , ớt trong vườn rau bội thu, giờ nhiều cá như , thích ăn thì cứ ăn thêm vài bữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-180.html.]
Thấy Giang Thanh Nguyệt , đều vui vẻ hớn hở.
Mặc dù mưa bão mang đến nhiều cá như , hiện tại cũng thiếu rau ăn, nhưng đều quen với việc hễ thời gian là ngoài thu thập thức ăn.
Huống hồ mấy ngày vẫn luôn mưa, trong núi tự nhiên thiếu các loại nấm.
Tranh thủ lúc là mùa nấm rộ, nhanh chóng hái về thật nhiều phơi khô tích trữ, để mùa đông thiếu ăn.
Nấm mùa hè khác với mùa xuân, ngoài nấm gà tùng, nấm bụng dê và nấm trúc tôn , còn nấm dầu gà, nấm đầu xanh và nấm đỏ độc quyền của mùa hè!
Nói chính xác thì mùa hè mới là mùa các loại nấm nhiều nhất.
Mọi sáng sớm vội vàng mang theo lương khô, vác giỏ trúc lên sườn núi.
Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai phụ trách hái lượm cũng chịu thua kém, sớm ăn sáng xong chuẩn lên đường.
Tống Nghiên lo lắng trận mưa lớn trong núi an , liền chủ động đề nghị và Tống Hạ Giang hôm nay sẽ cùng hai nàng hái nấm.
Hai nàng tự nhiên là vui mừng còn kịp.
Bốn theo đại đội từ từ lên sườn núi, đến chân núi, liền thấy đủ loại nấm như măng mọc mưa, nhao nhao nhô đầu từ trong bụi cỏ và lá khô.
Không kịp nhận kỹ càng, bốn liền bận rộn dùng cả hai tay hái.
Định đợi về nhà mới phân loại.
Ngoài nấm, mấy còn phát hiện ít mộc nhĩ trong rừng cây.
Mộc nhĩ là bạn cũ , tự nhiên là đều mang về nhà.
Hái xong mộc nhĩ, mấy tiếp tục về phía , một sườn núi đầy cỏ dại, phát hiện ít địa bì thái.
Địa bì thái còn gọi là Lôi Công sử địa mộc nhĩ, thực là một loại tảo. Mặc dù trong mùa nấm mọc đầy đồng như bây giờ vẻ đáng chú ý, nhưng thứ giá trị dinh dưỡng cũng cao.
Hơn nữa phơi khô thể bảo quản lâu.
Khi ăn thì ngâm nước cho nở, rửa sạch, dùng để xào ớt hoặc trứng đều .
Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai mấy tháng nay phối hợp ăn ý, chủ trương một điều: chỉ cần ăn , nhất quyết bỏ qua, nhất quyết chê bai.
Cho nên hai nàng thấy cả một bãi địa bì thái , hai lời liền xổm xuống bắt đầu nhặt.
phong cách của hai em Tống Nghiên và Tống Hạ Giang rõ ràng khác biệt, khi săn đều chỉ chọn những thứ .
Hơn nữa hai rõ ràng chút coi thường thứ địa bì thái nhỏ bé đáng thương .
Vừa nhặt một lát, Tống Hạ Giang liền huých Tống Nghiên.
“Ở đây khá an , xung quanh đều là , là chúng dò đường một chút?”
Tống Nghiên đầu quan sát xung quanh, đó với Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai một tiếng, liền dậy về phía .
Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai “ồ” một tiếng, ngay cả đầu cũng kịp ngẩng lên.
Lại ngừng nghỉ bắt đầu nhặt địa bì thái.
Nhặt mãi, nhặt đến cuối cùng hai đều mỏi cả cổ.
“Đông Mai, thấy thôi , cái nhiều quá, mai đến, chúng tìm bọn họ phía !”
Tống Đông Mai gật đầu, “Cũng , bọn họ ở phía nhặt thứ gì , lâu như cũng về.”
Hai về phía , đột nhiên liền thấy bóng dáng Tống Nghiên và Tống Hạ Giang.
Thấy hai bước nhẹ nhàng, trong giỏ cũng giống như đựng đầy đồ.
Tống Đông Mai liền hừ một tiếng, “Thế nào? Vừa nãy còn coi thường bọn nhặt Lôi Công sử, phía cũng gì ?”
Lời dứt, Tống Hạ Giang cẩn thận lấy từ trong giỏ của Tống Nghiên mấy đóa nấm màu đỏ nâu trông giống như những đám mây.
“Hai tẩu xem đây là cái gì?”