Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:22:59
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có rễ cỏ tranh , lũ trẻ hái đào càng lúc càng hăng say, tới những nơi cũng càng lúc càng xa.

Ngày nọ, Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai đang định hái quả dại, bỗng nhiên phía truyền đến một tràng tiếng thút thít mơ hồ.

Hai lắng tai kỹ, hóa là từ rừng đào dại vọng đến.

Hai ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy về phía rừng đào dại.

Vừa chạy đến gần, liền thấy Tống Nghiên và Tống Hạ Giang núi cũng vội vã chạy xuống.

Bốn , kịp mở miệng hỏi han thấy một đám trẻ con òa chạy từ rừng đào dại.

“Có ma kìa”

Lũ trẻ xông từ rừng đào dại, khi thấy bốn liền như thấy cứu tinh, trực tiếp ba chân bốn cẳng chạy về phía họ.

“Thúc, thẩm trong rừng đào tiểu quỷ!”

Giang Thanh Nguyệt nghi hoặc liếc Tống Nghiên, ban ngày ban mặt thế tiểu quỷ chứ?

Tống Nghiên hiển nhiên cũng tin, trực tiếp nhấc chân về phía .

Giang Thanh Nguyệt và những khác cũng lập tức theo, xem rốt cuộc là chuyện gì.

Lũ trẻ vốn dĩ đều sợ đến hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, nhưng thấy lớn đến, liền an tâm hơn một chút, còn sợ hãi như nữa.

Một vài đứa trẻ lớn hơn thậm chí còn mạnh dạn theo phía dẫn đường.

“Thúc, ở ngay đằng đó”

“Vừa nãy chúng đang hái đào cây, đột nhiên đầu liền phát hiện đào trong giỏ của ngày càng ít .”

, tiểu quỷ đó chỉ trộm đào của chúng , mà còn nhân lúc chúng chú ý mà lấy đào ném chúng .”

Lời của lũ trẻ dứt, bỗng nhiên một cái bóng vụt qua cây.

Chưa kịp để kỹ là thứ gì, một quả đào liền bay thẳng về phía mấy .

Tống Nghiên mắt nhanh tay lẹ, trực tiếp đưa tay đón lấy quả đào đang bay tới.

Hành động của y dường như chọc giận đối phương, ngay đó, càng nhiều đào hơn nữa tập trung bay về phía y.

Tống Nghiên hô một tiếng bảo tránh , lập tức cầm chiếc giỏ tre lưng bắt đầu hứng lấy.

Tống Hạ Giang cũng vội vàng theo, tháo gùi xuống giúp đỡ.

Hai bận rộn một hồi lâu, thế mà mỗi hứng hơn nửa giỏ đào nhỏ.

Mà đối phương dường như cũng hết thứ để ném, lúc mới dừng .

Tống Nghiên nhẹ nhàng lật nhảy lên cây, đó liền thấy cây truyền đến từng tràng tiếng la hét ồn ào.

Ngay đó là tiếng nhảy nhót và bỏ chạy nhanh như chớp.

Mãi đến lúc , mới rõ thứ đó là gì.

“Hóa là bầy khỉ hoang?!”

“Ha ha ha, hóa là một đám khỉ hoang, chúng còn tưởng là gặp ma chứ.”

Tiếng nối tiếp của lũ trẻ khiến bầy khỉ đang tháo chạy hoảng loạn đều dừng , dường như vui vì lũ trẻ trêu chọc.

Nhất thời, bầy khỉ hoang và lũ trẻ con nghịch ngợm cứ thế trừng mắt , giằng co dứt.

Giang Thanh Nguyệt thấy tình cảnh khỏi bật .

Trước đây nàng từng đùa, rằng lũ trẻ ngày nào cũng như bầy khỉ hoang, khắp các sườn đồi tìm quả dại mà ăn.

Không ngờ giờ thật sự đụng bầy khỉ hoang.

một điều nàng hiểu, bèn đầu hỏi Tống Nghiên, “Trước đây tuần núi từng gặp bầy khỉ hoang ở gần đây ?”

Tống Nghiên cũng đầy vẻ khó hiểu, “Chưa từng thấy bao giờ, lẽ là bọn chúng bên mùa hạ đào dại, nên mới từ ngọn núi khác chạy sang.”

Khi hai đang chuyện.

Trong đám đối phương, một con khỉ trông rõ ràng khí chất của khỉ vương, chỉ vài ba cái nhảy vọt đến mặt .

Đôi mắt nó cứ thế trừng trừng Tống Nghiên, dường như đang kháng nghị điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-168.html.]

Giang Thanh Nguyệt kéo Tống Nghiên, “Khỉ là loài linh tính, bọn chúng chỉ đến hái đào thôi, chẳng nguy hiểm đến tính mạng cho , chúng đừng hại chúng.”

Tống Nghiên khẽ ừ một tiếng, tỏ ý đồng tình.

Bầy khỉ trông vẻ mạnh về chiến đấu, nhưng nếu thật sự kết thù oán, bọn họ tuyệt đối cũng chẳng chiếm lợi lộc gì.

Trí thông minh của khỉ thường cao như trẻ con ba bốn tuổi, con thậm chí trình độ trí tuệ tương đương trẻ con mười tuổi.

Nếu thật sự chọc giận chúng, núi e rằng sẽ gặp rắc rối khắp nơi.

Nghĩ đến đây, Tống Nghiên trực tiếp mang nửa giỏ đào dại của đặt mặt khỉ vương, xem như đình chiến và tỏ ý thiện chí.

Sau khi đưa xong, bầy khỉ vốn dĩ còn đang xao động quả nhiên yên tĩnh trở .

Thấy tình cảnh , Tống Nghiên liền dẫn rời , tạm thời nhường rừng đào cho bầy khỉ .

Đến buổi chiều, hai yên tâm rừng đào xem xét một lượt, quả nhiên phát hiện bầy khỉ rời .

Chỉ còn một chiếc giỏ mặt đất.

Ban đầu đều nghĩ bầy khỉ về lãnh địa của .

Nào ngờ sáng sớm ngày hôm , phát hiện một đống đào lớn nền đất cổng sân lớn.

Không cần đoán cũng , chắc chắn là bầy khỉ hôm qua mang đến.

Xem , đối phương chấp nhận đề nghị hòa bình chung sống.

Phát hiện chỉ khiến Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên thở phào nhẹ nhõm, mà còn khiến những lớn khác trong sân lớn cũng đều an tâm.

Vốn dĩ hôm qua kể chuyện ở rừng đào, đều giữ lũ trẻ trong sân lớn cho chúng ngoài.

Sợ rằng chọc giận bầy khỉ , chúng sẽ tay với lũ trẻ trong rừng.

Nay thấy bầy khỉ mang đào đến, khiến an lòng cho ?

Cứ thế, sân lớn cũng xem như thêm một nhóm láng giềng mới .

Sau khi thấy những quả đào mang đến, Tống Nghiên đầu thì thầm với Giang Thanh Nguyệt một câu, lập tức rời khỏi sân lớn chuẩn thăm dò nơi ở của bầy khỉ.

đối phương cũng nơi ở của bọn họ.

Có qua thì cũng nên xem chỗ ở của chúng, chừng còn phát hiện mới.

bầy khỉ đời đời kiếp kiếp đều sống trong vùng núi sâu , sự hiểu về núi sâu chắc chắn nhiều hơn bọn họ nhiều.

Tống Nghiên sáng sớm khỏi nhà, mãi đến tối mới trở về.

Giang Thanh Nguyệt lo lắng suốt cả buổi, thấy y trở về, vội vàng mang thức ăn để dành cho y mới chuyện.

Đợi hai ăn cơm xong trở về phòng ngủ, Tống Nghiên lúc mới từ từ kể tình hình ban ngày.

“Bọn chúng sống ngọn núi phía nam, xa một chút, ban đầu bọn chúng phát hiện , khi phát hiện thì vẻ vui, liền tiếp tục theo dõi nữa.”

qua một phát hiện lớn.”

Giang Thanh Nguyệt mắt sáng rỡ, “Là phát hiện thứ gì ?”

Tống Nghiên mím môi gật đầu, lập tức từ trong lòng lấy một khối đá bán trong suốt đưa cho nàng.

“Đây là thứ gì?”

“Nàng nếm thử xem.”

“......”

Giang Thanh Nguyệt bán tín bán nghi dùng ngón tay quẹt một chút đó, thử nếm.

Sự tò mò trong mắt nàng bỗng chốc hóa thành kinh ngạc, “Đây là muối?!”

Tống Nghiên khóe môi khẽ cong lên , “ , là muối mỏ.”

Giang Thanh Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc cầm khối muối mỏ đó trong tay mân mê quan sát, phát hiện nó bán trong suốt, còn mang theo ánh hồng nhạt.

“Huynh phát hiện nó bằng cách nào?”

“Trên đường về bầy khỉ rõ ràng thiếu suối núi, nhưng chẳng mấy khi uống nước, còn cố ý vòng qua một suối nguồn trong thung lũng, hàng chục con khỉ vây quanh một chỗ suối nguồn, con một ngụm con một ngụm uống khá lâu.”

“Ta thấy lạ, liền đợi chúng vội vàng chạy tới nếm thử một ngụm, lúc mới phát hiện trong nước vị mặn nhạt, bởi bèn men theo suối nguồn lên phía một đoạn, lúc mới phát hiện thứ .”

Loading...