Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:22:52
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phản ứng đầu tiên của Giang Thanh Nguyệt khi thấy ngải cứu thực là thèm bánh trôi xanh.
hiện tại trong núi đậu đỏ hoặc lòng đỏ trứng, bánh trôi xanh.
Nghĩ thì bánh ngải vẫn tiện lợi và thực tế hơn một chút.
Ngải cứu trong núi hai loại, Ngô thị cắt loại lá to, chẳng những lá to mà còn mọc cao, thích hợp dùng thuốc.
Ăn thì cũng , nhưng vị sẽ khá đắng.
Còn một loại là ngải dại lá nhỏ thấp hơn, loại tươi non hơn, vị cũng đắng đến thế, dùng bánh ngải là thích hợp nhất. Ngải cứu tươi non khi cắt về rửa sạch chần nước sôi trực tiếp, thái nhỏ vắt lấy nước màu xanh, trộn với bột gạo xay nhuyễn nhào thành khối.
Nhân bên trong Giang Thanh Nguyệt dùng măng tươi và dưa muối, trộn đều với thịt heo băm.
Cách còn thì y hệt bánh chẻo thông thường.
Chỉ là bánh ngải thường lớn hơn bánh chẻo thông thường một vòng. (Bánh ngải còn gọi là Thanh Minh Quả)
Đến khi bánh ngải hấp xong, chẳng những Ngô thị từng thấy, mà mấy còn trong nhà cũng từng ăn.
Không chỉ , ngải cứu vẫn luôn để ấn tượng là mùi hăng nồng, khó tưởng tượng bánh chẻo gói bằng loại rau sẽ vị gì.
Tống Đông Mai còn nghi ngờ nữa, mà chọn là đầu tiên nếm thử.
Cắn một miếng lớn, vỏ bánh thơm dịu mềm dẻo, nhân đầy ắp bên trong cũng khiến xuýt xoa.
Tống Đông Mai ăn liền một miếng, hai ba miếng ăn xong một chiếc.
Chưa đợi nàng mở lời, Ngô thị : “Xem ngày mai còn thêm một chuyến, hái nhiều ngải cứu về nữa .”
Lời dứt, mấy còn đều nhịn .
Khoảng thời gian , ba gần như ngày nào cũng lên núi hái rau dại.
Ngoài Trương Tố Nương ở nhà dọn dẹp việc nhà, mấy đàn ông còn cũng ai nhàn rỗi.
Sau khi vòng gieo hạt mùa xuân đầu tiên kết thúc, ba bèn bàn bạc bắt đầu sắm sửa đồ đạc cho nhà.
Gỗ và tre là ba cùng lên núi đốn về, may mắn là những thứ núi thiếu, chỉ cần chịu khó bỏ sức là .
Mang về xong còn cưa thành ván gỗ phơi khô mới dùng .
Trước mắt điều gấp rút nhất là bàn ăn và ghế dài cho bảy .
Ngoài bếp cũng thiếu bàn và thớt nhào bột, nếu ngày thường cán mì đều bất tiện.
Còn tủ bếp đựng bát đũa và gia vị trong bếp cũng .
Làm xong những thứ , bàn ghế trong bốn gian phòng, cùng với những chiếc hòm gỗ đựng quần áo của mấy cũng sắp xếp.
Những thứ đều là đồ lớn, cần ba cùng sức mới .
Phần còn một đồ đơn giản, ví dụ như thùng tắm và chiếu tre, những thứ cũng đều cần dùng.
Đến mùa hè, trong núi e là nhiều mưa, lúc đó giày cỏ và áo tơi cần dùng cũng chuẩn sẵn.
Ngoài những món đồ lớn cần chung, những món nhỏ còn đều do một Tống Xuân Sơn lo liệu hết.
Thời gian rảnh , Tống Nghiên và Tống Hạ Giang còn dẫn lên núi săn bắn.
Trước đó xét thấy đầu xuân, các loài động vật đều mới bắt đầu hoạt động, một còn bắt đầu một vòng sinh sản mới.
Vì chỉ cần thiếu thịt ăn, thì ít khi săn.
Ngay cả khi săn bắn, cũng đều khá kiềm chế.
Hiện tại sắp đến Thanh Minh, nhất định săn một ít về để dùng việc tế tự.
Những năm , mỗi khi đến thời điểm , nhà nhà đều chuẩn những thứ cần dùng để tảo mộ.
Những thợ săn giỏi còn dẫn cùng núi săn bắn, thịt săn cũng đều nấu chín mang theo cùng tảo mộ.
Bởi đối với mà , Thanh Minh là một lễ hội cực kỳ quan trọng.
Đáng tiếc năm nay khác , lúc vội vã núi, thậm chí còn kịp chuẩn rượu thịt để cáo với tổ tiên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-161.html.]
Cũng các ngài suối vàng , liệu đều đang ẩn trong núi .
Hay là sẽ vì thấy con cháu mà ở đó yên ?
Bọn trẻ hiểu tầm quan trọng của lễ hội , nhưng những già hai ngày nay đều im lặng rõ rệt, dường như đang lo lắng năm nay nên tảo mộ thế nào?
Thôn trưởng đề nghị: “Chúng cứ bày bàn thờ trong đại viện, cùng góp , gì dùng nấy, cứ ở đây mà tế bái tổ tông núi.”
“Hiện tại tình hình đặc biệt, tin tổ tông suối vàng linh, chắc chắn cũng sẽ trách tội chúng .”
Lời dứt, nhao nhao phụ họa đồng tình.
những già cầu kỳ vẫn còn chút do dự, nơi rừng sâu núi thẳm , liệu các ngài tìm đường đến ?
Thấy ít đều đang lo lắng về việc , Tống Hạ Giang là đầu tiên : “Chuyện gì khó ? Chúng tìm vài xuống núi một chuyến nữa là , đến lúc đó chúng ở núi đốt vàng mã cho tổ tông, dẫn đường cho tổ tông núi, chúng ở trong núi tế bái cũng cần lo lắng nữa.”
Ý thì thật.
thôn trưởng vẫn chút yên tâm, dù xuống núi thực sự quá nguy hiểm.
Thế là bèn giao quyền quyết định cho Tống Nghiên, xem thế nào.
Mặc dù Tống Nghiên đồng ý tiếp quản vị trí của ông, nhưng từ đó về , quyết định lớn nhỏ của thôn trưởng thường đều tìm để thương lượng.
Thấy đều , Tống Nghiên suy nghĩ một lát mở lời: “Ta và nhị ca, cùng với Đại Hổ Tiểu Hổ cùng xuống núi.”
Bốn họ là những võ nghệ giỏi nhất trong tất cả, lúc núi sâu săn b.ắ.n cũng là đóng góp sức lực nhiều nhất.
Đường lên núi xuống núi cũng nhiều , kém gì chuyến .
Quan trọng nhất, Đông Mai nương hai ngày nay đêm nào cũng ngủ yên.
Mặc dù nàng gì, nhưng đều , nàng cũng đang lo lắng về việc tảo mộ Thanh Minh.
Chuyến xuống núi , cũng là để nương yên lòng.
Thấy Tống Nghiên điềm tĩnh, thôn trưởng bèn gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, bèn bận rộn săn lợn rừng, chuẩn luộc đầu lợn mang xuống.
Ngoài đầu lợn, còn góp rượu, thịt xông khói, bánh bao trắng và cơm gạo.
Giang Thanh Nguyệt cũng nhặt một ít bánh ngải do nhà , nhờ Tống Nghiên mang theo.
Trước khi khởi hành, Ngô thị cuối cùng nhịn kéo Tống Nghiên và Tống Hạ Giang hai dặn dò.
“Nói với cha các con một tiếng, chúng ở trong núi chuyện đều , bảo cha ở đó đừng lo lắng.”
“Với , với cha, con dâu trưởng thai.”
Ngô thị lải nhải một lúc, Tống Nghiên cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh.
“Nương, cha chỉ là mất tích thôi, nhất định là qua đời, chừng còn sống đó.”
Ngô thị xong đáy mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng nhanh tắt lịm.
“Nếu thật sự là như , cha lâu như mà đến tìm chúng ?”
Tống Nghiên cụp mắt, “Có lẽ nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó, tóm chúng vẫn nên giữ một tia hy vọng.”
“ nương cứ yên tâm, những lời đều sẽ chuyển lời cho cha.”
Thấy Tống Nghiên đồng ý, Ngô thị an tâm gật đầu, “Xuống núi nhất định chú ý an , làng thì đừng về, lỡ như dân lưu vong và loạn binh ngang qua thì phiền toái lớn.”
Tống Nghiên ừ một tiếng, ngay đó cùng ba còn chuẩn rời .
Lúc đều vây quanh cửa lớn tiễn bốn , cha của Thiết Đản trực tiếp từ trong đám đông chạy .
“Các ngươi vẫn nên dẫn cùng , khi ngang qua rừng già, đốt ít tiền giấy cho cha .”
Cha của Thiết Đản là một tay lão luyện trong việc nông, nhưng võ nghệ thì thể sánh bằng bốn .
Tống Nghiên lo lắng mang ông sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, bèn vẫn uyển chuyển từ chối: “Tiền giấy cho ông nội Thiết Đản chuẩn xong cả , cứ yên tâm, khi chúng về, lúc ngang qua sẽ đốt cho ông .”
Thấy Tống Nghiên , cha của Thiết Đản lúc mới gật đầu đồng ý, ngay đó quỳ xuống lạy mấy một lạy: “Đa tạ.”