Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:41
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Nghiên thấy nàng cứ im lặng, liền từ trong lòng lấy một chiếc khóa trường mệnh.

"Đây là vật duy nhất còn sót nàng đeo năm xưa, những thứ khác đều bán sạch."

"Nghe Vương Quế Lan , sở dĩ Lý lão thái bán chiếc khóa là vì sợ theo dấu vết tìm đến, vẫn luôn dám bán, nên chiếc khóa hẳn thể chứng minh thế của nàng."

Giang Thanh Nguyệt với tâm trạng phức tạp nhận lấy chiếc khóa trường mệnh, chỉ độ tinh xảo của chiếc khóa cũng thể thấy, nguyên chủ từ nhỏ cũng là sống trong nhung lụa, cưng chiều.

"Chàng nàng đến từ gia đình nào ở kinh thành ?"

"Nàng ?"

Giang Thanh Nguyệt thầm gật đầu: "Thật cũng , và nàng rốt cuộc mối liên hệ nào , nhưng dù cũng là nàng thật sự, gia đình nàng đúng cũng tính là của , ?"

Tống Nghiên nàng , trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm.

Từ khi thế của Giang Thanh Nguyệt, trong đầu ngừng suy nghĩ lung tung.

"Là Khương gia của Định Viễn Hầu phủ ở kinh thành!"

Giang Thanh Nguyệt hít một khí lạnh, đoán phận nguyên chủ hề đơn giản, nhưng ngờ đơn giản đến !

"Nương tử, nàng bây giờ , tính toán gì ?"

Giang Thanh Nguyệt nghi hoặc liếc một cái, đó bật khẽ: "Còn thể tính toán gì nữa? Chúng bái đường , tự nhiên là gả gà theo gà, gả chó theo chó, theo cùng núi thôi!"

Tống Nghiên , vẻ mặt vốn chút căng thẳng liền tan biến, khóe môi cũng cong lên.

"Bây giờ kinh thành là loạn binh, tạm thời thể qua đó ."

"Đợi cục diện định, nếu nàng , sẽ cùng nàng qua đó."

Giang Thanh Nguyệt trong lòng thắt , tuy nguyên chủ, nhưng vẫn chút lo lắng khó hiểu, đại khái là phản ứng bản năng của thể chăng.

"Vậy nhà bọn họ gặp nguy hiểm ?"

Tống Nghiên lắc đầu: "Định Viễn Hầu quanh năm trấn thủ biên cương, cho dù kinh thành biến cố, bọn họ cũng sẽ tìm cách tránh kiếp nạn ."

Giang Thanh Nguyệt "ừ" một tiếng: "Hy vọng bọn họ đều bình an vô sự!"

Sau khi kể xong thế của Giang Thanh Nguyệt, Tống Nghiên liền vội vàng bộ quần áo dính đầy máu, chuẩn lau rửa qua loa một lượt.

Giang Thanh Nguyệt cũng gạt bỏ cảm xúc, chui bếp chuẩn bữa sáng.

Trước mắt gì quan trọng hơn việc chạy nạn!

Người nhà họ Tống tuy thoát một kiếp, nhưng thật sự chịu nổi đợt tấn công thứ hai của lưu dân nữa, nhất định sớm khởi hành núi.

Sau khi ăn no, cả nhà liền bắt đầu cho đồ đạc giỏ tre chuẩn lên đường.

Đường trong núi chỉ thể bằng đôi chân, tất cả gia sản cũng chỉ thể dựa vai mà vác.

May mắn , con lừa trong nhà thể núi, lương thực và nước nặng nhất đều cho bao tải để lừa chở, còn chăn bông tuy nhẹ nhưng tiện vác cũng buộc lên .

Những thứ khác như thịt hun khói, thịt khô và các loại thức ăn đều cho giỏ để ba dùng đòn gánh mà gánh.

Ngoài thức ăn, còn muối đường và các loại gia vị thể thiếu để sinh tồn trong núi, cùng với nồi niêu xoong chảo dùng để nấu ăn.

Còn vải vóc và dược liệu tích trữ đó, các loại đồ nghề dùng để săn bắn, trồng trọt.

Cũng như hạt giống lương thực và hạt giống rau dùng để gieo trồng.

Về phần những vật nhẹ như quần áo giày dép thì mấy phụ nữ dùng giỏ đeo lưng, ngay cả Trương Tố Nương đang mang thai cũng kiên trì đeo một cái chăn.

Khoảng thời gian , Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên tích trữ ít bạc, vẫn luôn là do Giang Thanh Nguyệt cất giữ.

Một trăm lượng bạc nặng hơn mười cân, nên bọc bạc cũng là một gánh nặng.

Sợ gây nghi ngờ, Giang Thanh Nguyệt đành chia một gói cho Tống Nghiên mang theo bên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-142.html.]

Số còn nàng đều đặt giỏ của , bên dùng quần áo nhẹ nhàng che phủ.

Tống Nghiên xót xa vì giỏ của nàng quá nặng, liền chịu để nàng mang thêm thứ gì khác, rằng nàng đặt đổi tất cả sang gian .

Trên đường lánh nạn hiểm nguy như , những vật quý giá đương nhiên vẫn là để trong gian an nhất!

Thu dọn xong giỏ đeo, bảy miệng ăn nhà họ Tống liền ngoái đầu ba , rời khỏi căn nhà của .

Đợi đến khi xa, vẫn nhịn về phía một cái.

Người khó lòng rời bỏ căn nhà cũ nhất kể đến Ngô thị, dẫu căn nhà năm đó là do nàng và cha của mấy đứa trẻ tự tay xây dựng.

Nhìn thấy sân viện trống rỗng, Ngô thị liền nhịn mà bắt đầu lau nước mắt.

Trương Tố Nương và Tống Đông Mai vội vàng đến khuyên: "Nương, đừng đau lòng nữa, chúng sẽ mà."

Ngô thị ngậm lệ gật đầu: "Ta chỉ sợ cha các con rằm tháng bảy về nhà tìm thấy chúng , đây?"

Nghe đến đây, Tống Xuân Sơn và Tống Hạ Giang cũng trong lòng khỏi khó chịu, vành mắt cũng dần đỏ hoe.

"Nương, đừng lo, đợi chúng định trong núi, đến lúc đó chúng thể xuống núi đốt giấy tiền vàng bạc cho cha, báo cho ."

" , linh hồn của cha trời nhất định sẽ tìm thấy chúng , phù hộ cho chúng ."

Giang Thanh Nguyệt theo Tống Nghiên ở phía nhất, đau lòng chuyện công phụ, cũng theo bản năng đầu an ủi Tống Nghiên: "Công phụ nhất định..."

Tống Nghiên mặt nàng một cái: "Công phụ nàng chết."

"A?" Giang Thanh Nguyệt vốn dĩ mấy phía cho chút thương cảm, bỗng nhiên Tống Nghiên , khỏi chấn kinh: "Thật sự chết?"

Tống Nghiên gật đầu: "Bây giờ lúc cho bọn họ , sẽ cơ hội gặp ."

Giang Thanh Nguyệt chợt hiểu , nhịn cúi đầu khẽ, trong lòng cũng lập tức nhẹ nhõm.

Mấy một mạch về phía chân núi, đường cũng gặp một đám đang vội vã tập hợp.

Vốn dĩ Giang Thanh Nguyệt nghĩ đồ nhà mang theo đủ nhiều đủ tạp nham , nào ngờ khác còn mang những thứ kỳ lạ hơn.

Chỉ thấy nam nữ đều gánh gồng, trừ phi là già con nhỏ thật sự gánh nổi, mới gói quần áo chăn màn buộc lưng.

Trên cổ treo giày, trong tay còn nắm chặt cây chổi dùng để quét dọn buổi sáng.

thật sự cầm hết, dứt khoát mặc luôn áo bông lên .

Thậm chí còn buộc cả gà vịt kịp g.i.ế.c trong nhà lên đòn gánh, cánh vỗ một cái, lập tức khiến chó trong đội ngũ sủa vang.

Cảnh tượng đó thật sự là gà bay chó sủa.

Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên bất đắc dĩ một cái, cũng trách .

Một là bọn họ từ lúc lánh nạn đến khi cũng chỉ đầy một ngày, thể thu dọn như .

Hai là đều nghèo quen , đương nhiên cái gì cũng nỡ vứt bỏ.

Tống Nghiên cũng lên tiếng ngăn cản: "Cứ lên núi , đến lúc đó bọn họ mang nổi thì cứ để giữa đường, đợi an lấy cũng ."

Đợi lục tục đến đông đủ, thôn trưởng dặn dò thêm vài lời cẩn thận, lúc mới hô hoán bắt đầu xuất phát.

Con đường lên núi hề xa lạ, nhưng hiểu vì , giờ phút bước chân của đều nặng trĩu khác thường.

Đi một lúc lâu, đội ngũ vẫn dậm chân tại chỗ chân núi.

Tống Nghiên tìm thôn trưởng: "Hãy bảo vái lạy về phía nhà !"

Trong bất đắc dĩ, thôn trưởng dừng , hô lớn với :

"Mọi hãy cùng cúi đầu lạy về phía thôn ! Xin tổ tông chôn cất ở mộ phần phù hộ chúng một đường bình an vô sự, chỉ cần mạng còn, sớm muộn gì chúng cũng sẽ về!"

Lời thôn trưởng dứt, ầm ầm quỳ rạp xuống đất, bắt đầu dập đầu về phía thôn.

Loading...