Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:37
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả đều đang chờ đợi mùa xuân, với một sự mong mỏi tha thiết từng .
kết quả định sẵn là sẽ khiến hy vọng của tan vỡ.
Gió xuân còn đến, tin tức về việc một lượng lớn dân tị nạn đông nghịt sắp qua truyền đến .
Tin tức là Từ Trường Thanh nhờ từ Giang Đô phủ mang về, cùng với đó là tin tức về việc phương Bắc khởi binh tạo phản.
Sau khi thôn trưởng tin tức từ Tống Nghiên, lập tức tự dẫn chạy đến trấn và các thôn làng xung quanh để kiểm tra.
Đến khi trở làng, sắc mặt thôn trưởng tái mét, giọng run rẩy kể tình hình ở trấn.
“Đợt dân tị nạn đầu tiên đến trấn , khi chúng đến, thấy ít đang cướp đồ, đập phá cửa hàng.”
“Nghe ngay cả nhà họ Lưu với cổng cao sân rộng cũng dân tị nạn cướp phá, mấy thôn sát trấn cũng lượt gặp nạn, e rằng thôn chúng cũng trụ bao lâu nữa!”
Lời , tất cả dân làng mặt đều ngẩn , nhất thời phản ứng kịp.
Chờ khi định thần , một vài phụ nữ gào thảm thiết.
Thôn trưởng bất đắc dĩ rống lên một tiếng: “Bây giờ thì ích gì? Việc cấp bách là nghĩ một biện pháp! Bằng đợi dân tị nạn đến thì các ngươi cũng vô ích.”
Lời dứt, đám đông quả nhiên ngừng , đồng thời bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thôn trưởng, làng chúng cách quan đạo xa lắm mà, dân tị nạn thật sự sẽ đến đây ư?”
“ đó, chừng bọn họ thẳng xuống phía Nam theo quan đạo , thể còn vòng qua chỗ chúng ?”
Thôn trưởng xong cũng gật đầu: “Hy vọng là , nhưng chúng vẫn chuẩn đối phó, bắt đầu từ hôm nay, bất kể ngày đêm, chúng đều chia nhóm canh gác ở đầu làng, một khi dân tị nạn đến, liền đánh chiêng cảnh báo.”
“Và nữa, nhà nhà đều chuẩn vũ khí.”
Vừa , thôn trưởng liền hỏi Tống Nghiên: “A Nghiên, con còn điều gì ?”
Tống Nghiên thu mắt , vốn tưởng thôn trưởng sẽ đề xuất chuyện chạy nạn xuống phía Nam.
Không ngờ bao gồm cả thôn trưởng, tất cả đều ý định rời chút nào.
Liền thẳng thắn : “Ở e rằng , cảnh tượng ở trấn các vị cũng thấy , trấn cổng thành còn chống đỡ nổi dân tị nạn, ngay cả những nhà cao cửa rộng như nhà họ Lưu cũng phá cửa xông , thể thấy lượng và mức độ đói khát của dân tị nạn vượt xa tưởng tượng của chúng .”
“Các vị đừng quên, làng chúng là thôn duy nhất trong trấn giữ vụ thu hoạch mùa thu, các vị nghĩ những thôn khác sẽ vì tự bảo vệ mà bán chúng ?”
Lời , mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
“Vậy ?”
“ đó? Theo lời con , làng chúng căn bản thể may mắn thoát nạn!”
Thấy đều , Tống Nghiên đảo mắt một vòng, trịnh trọng thốt một câu: “Dọn dẹp đồ đạc, chuẩn chạy thôi!”
Mọi nín thở, ngay cả thôn trưởng cũng ngây .
“Chạy ư? Chạy ?”
“Cội rễ của tổ tiên chúng đều ở đây, bỏ tất cả ?”
Tống Nghiên mím môi: “Phương Bắc đại hạn chiến loạn, chỉ thể chạy về phía Nam.”
Nghe chạy nạn, nhất thời khó mà chấp nhận.
Đặc biệt là những già, sống ở đây cả đời , giờ nửa bước quan tài, thật sự thể chấp nhận việc cuối đời còn tha hương.
Tuy nhà là nhà cao cửa rộng gì, nhưng mấy gian nhà tranh đó cũng là tự tay họ kiếm .
Lại còn những mảnh đất núi, cũng là do tổ tiên cần cù khai khẩn mà .
“Chẳng lẽ nhà cửa và đất đai đều cần nữa ?”
Đối mặt với sự hoảng loạn và bất lực của , Tống Nghiên bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Vì tình nghĩa cùng làng ngày xưa, tiếp tục khuyên thêm một câu
“Cho dù chặn dân tị nạn, giữ nhà cửa và đất đai, nhưng đợi khi loạn binh kéo đến, vẫn sẽ mất mạng.”
“Cho dù thể thoát khỏi kiếp nạn mà giữ mạng sống, mảnh đất còn thể yên tâm canh tác nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-138.html.]
“Hiện giờ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, tự quyết định , ai ở thì ở, ai chạy thì chạy, tự cân nhắc !”
Vừa , Tống Nghiên liền gọi nhà chuẩn trở về.
Thôn trưởng xong lời Tống Nghiên , cũng lập tức hiểu suy nghĩ ban nãy của quả thực là quá lạc quan.
Tranh thủ lúc dân tị nạn còn tìm đến đây, quả thực cần tìm lối thoát khác.
“Mọi đừng hoảng sợ , hãy về nhà thu dọn đồ đạc , sẽ hỏi ý kiến lý trưởng, tiện thể tìm cách giấy thông hành cho !”
Thôn trưởng và nhà họ Tống rời , những còn đều vội vã chạy về nhà như ong vỡ tổ.
Kỳ thực, hoảng loạn nhất kể đến Tống Đại Tráng và Giang Thúy Thúy.
Vốn dĩ khi tuyết rơi, hai kẻ đó còn mơ tưởng sang xuân sẽ hy vọng.
Đến lúc đó, bất kể là bán trồng trọt, ít nhất họ vẫn là hộ nhiều đất nhất cả thôn.
Giờ đây đột nhiên chạy nạn, bao nhiêu đất đai sẽ thành đồ bỏ hết.
Hai kẻ đó hối hận đến đứt ruột đứt gan.
Ngoài đất đai , còn căn nhà lớn đang xây dở cũng .
Lúc liều c.h.ế.t liều sống để nhà họ Giang dỡ hết gạch ngói, giờ đây cũng trở thành gánh nặng.
Giang Thúy Thúy càng nghĩ càng đau lòng, còn về đến nhà tức đến mức ngửa mặt ngất xỉu.
Người nhà họ Tống trở về, liền lập tức đóng chặt cửa lớn hai nhà.
Thấy Tống Nghiên đang sắp xếp những mũi tên tre vót nhọn chân tường một cách trật tự, Tống Xuân Sơn và Tống Hạ Giang ngẩn một thoáng cũng vội vàng đến giúp.
Bà Ngô chân mềm nhũn vững, Giang Thanh Nguyệt vội đỡ bà xuống sân.
"Nương, đừng hoảng, A Nghiên trong lòng tính toán."
Bà Ngô mấy , kìm rơi lệ, "Chúng thật sự chạy nạn ?"
Nói , bà cái bụng của Trương Tố Nương, "Đại tẩu con giờ đang mang thai thế ? Nghe xuống phương Nam ít nhất hơn một nghìn dặm đường."
Nói xong, bà Ngô ôm Trương Tố Nương nức nở, "Là hại nàng, nếu cứ giục nàng "
Giang Thanh Nguyệt thấy bà thương tâm, vội vàng kể kế hoạch của và Tống Nghiên, "Nương, chúng phương Nam, A Nghiên tin nghĩ kỹ , chúng sẽ núi."
"Vào núi?" Hai liền ngừng , "Con là sâu trong núi ?"
Giang Thanh Nguyệt gật đầu, "Trước đây đại ca, nhị ca vẫn luôn giấu lương thực trong núi ? Đến lúc đó chúng sẽ tìm một nơi an để trốn, chờ chiến loạn bình định sẽ ngoài."
Nghe sẽ sâu trong núi, Tống Xuân Sơn và Tống Hạ Giang đang bận rộn bố trí liền vây .
"Ý ! Ta cũng chạy nạn!"
" , Tố Nương bây giờ còn đang mang thai, thà rằng chúng cùng núi còn hơn lặn lội chịu khổ đường."
Hai họ từ khi theo Tống Nghiên núi mấy , dần dần còn sợ núi sâu nữa.
Vì liền lập tức đồng ý với đề nghị .
bà Ngô và những khác từng núi sâu, nơi đó nguy hiểm đến mức nào, chỉ cần chuyện nhà họ Vương và nhà họ Giang thương là thể thấy rõ.
Vì khỏi chút do dự, "Trong núi nhiều dã thú như , ?"
"Sẽ thôi, bây giờ dã thú vẫn còn ngủ đông, chúng xuyên qua núi sâu, tìm một nơi an để ở, đến lúc đó đào hố bẫy, phòng hộ là ."
"Thân thể của và đại tẩu con, e rằng sẽ vướng bận các con."
"Nương, gì , chúng đều là một nhà. Hơn nữa A Nghiên định sẽ dẫn theo các cùng núi, nhiều như chúng nhất định sẽ ."
Vừa các tộc nhân khác của họ Tống cũng sẽ , bà Ngô và Trương Tố Nương lập tức yên tâm.
Ngay đó liền khẩn trương bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của Giang Thanh Nguyệt bên thu dọn gần xong, nàng liền chui bếp chuẩn chút lương khô, để mang theo đường ăn.
Mọi đang bận rộn, ngoài nhà đột nhiên truyền đến từng tràng tiếng gõ cửa.