Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:36
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Nghiên thành thật kể cho nàng từng lời và hành động khi say rượu hôm đó, sót một chữ nào.

Giang Thanh Nguyệt xong lập tức rơi sự tự nghi ngờ sâu sắc

Nàng khi say rượu chủ động đến ư?

Đây thực sự là chuyện nàng ?

Tống Nghiên mím môi khẽ: “Ta lừa nàng, nàng còn uy h.i.ế.p rằng bây giờ viên phòng, thì đợi, đợi khi nào khỏi núi mới phép…”

Tống Nghiên cúi , như khi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Chỉ là khác với khi, Tống Nghiên chỉ chạm nhẹ thôi như , mà chậm rãi sâu hơn nụ hôn .

Trong lúc hai say đắm , bàn tay rộng lớn của cũng từ từ đặt lên eo nàng.

Ngay khi Tống Nghiên định hành động tiếp theo, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên ngăn : “Chờ một chút.”

Tống Nghiên nghi hoặc nàng một cái: “Sao ?”

Giang Thanh Nguyệt đột ngột thở dốc hai , vội vàng đẩy : “Hôm nay .”

Tống Nghiên đột ngột mở mắt, đáy mắt tràn đầy khó hiểu: “Nàng vẫn còn giận ? Lần thật sự cố ý ”

Giang Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Lần tiện, thuận lợi.”

Trong mắt Tống Nghiên xẹt qua một thoáng ngỡ ngàng, đó liền hiểu lời nàng ý gì.

Cảm xúc trong đáy mắt cũng từ vẻ m.ô.n.g lung ban nãy dần trở nên sáng rõ, còn mang theo một tia ưu tư.

“Chuyện khi nào ? Sao ?”

Thấy vẻ mặt tủi , Giang Thanh Nguyệt bất đắc dĩ bật .

“Hôm qua, hai ngày nay chúng là… , kể cho .”

bây giờ xem như huề , chỉ là đợi lâu hơn một chút, hai ngày thì đủ .”

Tống Nghiên trong lòng nghẹn , lặng lẽ dậy rời giường, một nữa nếm trải cảm giác tự rước họa .

“Chàng chờ chút.”

Tống Nghiên khỏi cửa, Giang Thanh Nguyệt liền lập tức trèo dậy khỏi giường, nhanh chóng từ gian lấy một chiếc quần ngủ an .

Vừa sửa soạn xong, Tống Nghiên từ bên ngoài bước .

Chỉ chốc lát, thần sắc Tống Nghiên trở bình thường, trong tay còn bưng một bát nước đường đỏ.

“Bây giờ còn nóng nữa, mau uống khi còn ấm, bất kể nàng giận , cũng cho .”

“Ta đun nước nóng , lát nữa sẽ rót cho nàng một cái túi sưởi.”

Giang Thanh Nguyệt nhận lấy bát ngửa đầu uống cạn, ngay đó xua tay : “Không cần túi sưởi , giường sưởi đủ ấm , vả còn ?”

Tống Nghiên bất đắc dĩ nàng một cái, nàng chắc thừa cơ trả đũa ư?

Chờ khi hai giường, Giang Thanh Nguyệt quả nhiên còn vô tư hơn cả ban nãy.

Có lẽ là dựa việc bùa hộ mệnh.

Tống Nghiên thấy nàng tay chân an phận, đành nhắm mắt thầm niệm chú thanh tâm.

Mãi đến khi thể nhẫn nhịn thêm nữa, mới vồ lấy tay nàng, nghiến răng nghiến lợi : “Ta quyết định vướng bụi trần, nương tử chớ nên trêu chọc.”

Giang Thanh Nguyệt thấy một cách nghiêm túc như , lập tức ôm bụng phá lên.

Cho đến khi nước mắt chảy , nàng mới ôm bụng "ai ui" mà dừng .

Giao thừa qua , liền là tháng Giêng nhàn rỗi nhất trong năm của ngôi làng.

Kể từ trận tuyết rơi mấy ngày , thời tiết rõ ràng ấm lên, tuyết cũng dần tan chảy.

Phát hiện khiến vô cùng vui mừng.

Thời tiết ấm lên báo hiệu mùa xuân sắp đến, cộng thêm sự nuôi dưỡng của tuyết tan, chắc hẳn bao lâu nữa, núi sẽ thể đào rau dại lấp đầy bụng.

Cho dù giờ đây mạ lúa mạch khô héo , lòng sông cũng cạn khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-137.html.]

Chỉ cần núi còn sức sống, sẽ c.h.ế.t đói.

Khi đều tưởng rằng sắp vượt qua khó khăn, Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt bắt đầu âm thầm dọn dẹp, đóng gói đồ đạc.

Những thứ gì trong nhà cần mang theo, những thứ gì , cùng với các yếu tố cần cân nhắc đường núi, hai đều lượt tính toán, bàn bạc.

Chỉ là hai tính toán kỹ lưỡng đến mấy, tưởng chừng nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt nhất.

Không ngờ cuối cùng vẫn bỏ sót một chuyện, đó chính là bụng của đại tẩu đột nhiên tin vui.

Đợi Tống Xuân Sơn vui vẻ tiễn vị đại phu đến khám bệnh, cả nhà liền vui mừng vây quanh vợ chồng đại ca chúc mừng.

Bà Ngô càng vui đến mức rơi lệ.

Càng cần đến Tống Xuân Sơn và Trương Tố Nương, hai mong ngóng đứa trẻ nhiều năm .

Kể từ đứa bé trong bụng mất , chuyện trở thành nỗi đau khó phai trong lòng hai .

Vốn tưởng rằng đời sẽ còn con cái nữa, đột nhiên nhận tin , tự nhiên là vui mừng khôn xiết.

Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên tuy cũng vui mừng cho hai , nhưng rõ ràng suy tư nặng nề hơn.

Sau khi từ nhà bên cạnh trở về, hai vẫn rõ ràng chút nặng lòng.

Giang Thanh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Trước đây nghĩ đến chuyện chứ? Sớm nên nhắc nhở đại tẩu một tiếng.”

Tống Nghiên nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Chuyện thể nhắc nhở , huống hồ đại ca đại tẩu vẫn luôn mong một đứa con, lẽ đây chính là ý trời !”

Kiếp , hai vẫn luôn con.

Cho nên căn bản hề nghĩ đến điểm , ngờ kiếp nhanh chóng .

Ngoài ý trời, lẽ cũng nên liên quan đến sự xuất hiện của Giang Thanh Nguyệt.

Nếu nàng đến, điều kiện sống trong nhà sẽ cải thiện nhanh như , thể đại tẩu cũng sẽ nhanh chóng điều hòa .

Dù thế nào nữa, tóm cũng là một chuyện .

“Đừng lo lắng nữa, đến lúc đó chúng đường núi sẽ chăm sóc chu đáo hơn một chút, hẳn là sẽ .”

Giang Thanh Nguyệt xong cũng gật đầu, đúng , may mắn là quyết định núi, chứ chạy nạn.

Nếu là chạy nạn, e rằng thật sự giữ .

Hai bàn bạc xong chuyện của đại tẩu, liền chuẩn dọn dẹp ngủ.

Kể từ giao thừa “cho Tống Nghiên leo cây” xong, Giang Thanh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy khá ngại ngùng.

Mặc dù rõ, nhưng hai đều ngầm hiểu sẽ đợi khi nàng hết quý thủy sẽ viên phòng.

giờ tin đại tẩu mang thai, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên chút sợ hãi.

Nhìn thấy sắp chạy nạn núi , nếu thời điểm mấu chốt thai thì ?

Hơn nữa cho dù núi, điều kiện cũng là khắc nghiệt bình thường.

Đến lúc đó mời một đại phu y thuật cao siêu cũng tìm .

Vừa nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt liền cảm thấy chuyện cũng vội nữa.

Thực Tống Nghiên cũng nghĩ đến điểm .

Hiện tại quả thực là thời điểm thích hợp.

Sau khi nghĩ thông suốt, hai liền ăn ý một cái, bất đắc dĩ mỉm với đối phương.

Tống Nghiên như thường lệ ôm nàng lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Ngay đó phát một tiếng thở dài thật dài.

Mặc dù giọng khẽ, khẽ đến mức như thở, nhưng Giang Thanh Nguyệt vẫn thấy, đồng thời nhịn .

Một chuyện, quả thực càng trì hoãn lâu, lo lắng càng nhiều.

Không Tống Nghiên bây giờ hối hận về ngày hôm đó ...

Loading...