Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:35
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm .
Giang Thanh Nguyệt tỉnh dậy thì đầu vẫn còn chút choáng váng.
Nàng cố gắng nhớ những chuyện xảy tối qua, nhưng chỉ nhớ vài đoạn rời rạc.
Ghép nối chắp vá suốt nửa ngày, cuối cùng xác định hai việc
Một việc là tuyết rơi.
Việc còn là Tống Nghiên hình như chọc giận nàng, mà còn là loại nghiêm trọng nữa.
Đợi nàng mặc xong quần áo xuống giường, đẩy cửa , quả nhiên thấy bên ngoài cửa là một màu trắng xóa mênh mông.
Tuyết tuy ngừng rơi, nhưng một đêm tuyết đổ, những ngọn núi xa xa đều trở thành một màu trắng tinh khiết.
Chứng minh ký ức của nàng hề sai lệch.
Còn về việc thứ hai, vẻ mặt chột của Tống Nghiên là ngay.
Nàng chủ động hỏi, chủ yếu là Tống Nghiên nàng thật quên gần hết .
Một lòng chờ Tống Nghiên tự đến xin nàng. Lần chờ đợi , chờ đến hai ngày.
Trong thời gian , Tống Nghiên đối với nàng còn chu đáo hơn , nhưng tuyệt nhiên hề nhắc đến chuyện xảy đêm đó.
Giang Thanh Nguyệt đành cố ý lạnh nhạt với hai ngày, tối ngủ cũng cho nắm tay nữa, tiếp tục mỗi một chăn, ngủ riêng.
Mãi đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến đêm Giao Thừa.
Sáng sớm, những trong gia tộc họ Vương đào giếng trong thôn cũng lục tục trở về nhà ăn Tết.
Thấy đều kéo lê thể mệt mỏi trở về thôn, ai nấy đều thấy đáng thương thấy may mắn.
thời điểm mấu chốt , mỗi nhà đều chỉ cầu tự bảo vệ , cũng thể bận tâm đến khác.
Ngày thường cuộc sống dù khó khăn đến mấy, năm mới vẫn cần qua.
May mắn , dân làng quanh năm ngừng lên núi, những thứ hái lượm các ngọn núi ngoại vi ít nhiều cũng đủ một bữa cơm tất niên thịnh soạn.
Mà nhà họ Tống càng cần .
Hai nhà sớm bàn bạc sẽ cùng đón năm mới.
Đây là cái Tết đầu tiên Giang Thanh Nguyệt trải qua ở nơi , đoán chừng cũng là cái Tết cuối cùng ở ngôi làng , bởi nàng định bụng sẽ ăn một bữa thật ngon.
Cộng thêm việc Tống Nghiên hai ngày nay việc đặc biệt tích cực, còn đặc biệt ân cần.
Nàng đành tạm thời gác ‘ân oán’ giữa và Tống Nghiên một chút, hết đón năm mới , sẽ tính sổ với .
Bà Ngô chủ động đề nghị sẽ ăn bữa cơm tất niên bên nhà , vì bên đó rộng rãi hơn một chút.
Giang Thanh Nguyệt cũng nghĩ nhiều, mấy cùng bày biện một bàn tiệc tất niên.
Ngoài món sủi cảo thịt heo thể thiếu, còn thịt bò hầm củ cải, thịt bò kho và gà hầm nấm.
Mấy món đều thể coi là món chính.
Mùa đông chẳng mấy rau xanh, Giang Thanh Nguyệt sớm ngâm mấy chậu giá đỗ, hôm nay thể xào một đĩa.
Ngoài còn rau dương xào thịt xông khói và mộc nhĩ xào trứng.
Cuối cùng thêm một nồi lẩu nhỏ đặt bên cạnh, chung cũng coi là thịnh soạn.
Khi bữa cơm tất niên sẵn sàng, liền quây quần chuẩn dùng bữa.
Tống Hạ Giang chủ động lấy bình rượu hồng táo mà y tự ngâm, rót cho mỗi một chén.
Đến lượt Giang Thanh Nguyệt, nàng vội vàng xua tay ngăn : “Ta tửu lượng kém lắm, các ngươi cứ uống !”
Rượu ở đây thì vị cay nồng lắm, nhưng cũng đủ khiến say ngất, nàng nào dám uống.
Tống Nghiên thấy nàng thấy rượu sợ, khỏi cúi đầu mím môi khẽ .
Ngay đó múc một bát canh nóng đưa cho nàng: “Không uống rượu, thì uống chút canh nóng cho ấm .”
Trước mặt , Giang Thanh Nguyệt cũng gì, chỉ tự ăn uống.
Sau khi bữa cơm vui vẻ náo nhiệt kết thúc, Tống Nghiên chủ động dậy ngoài một lát.
Giang Thanh Nguyệt ngỡ vệ sinh, nhưng đợi mãi thấy bóng trở về.
Hai ngày nay đang là lúc tuyết tan, đường bên ngoài ướt trơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-136.html.]
Lại còn nhà họ Vương về làng và những dân tị nạn khi nào sẽ đến.
Giang Thanh Nguyệt khỏi chút lo lắng, định dậy ngoài xem thử thì Tống Đông Mai kéo xuống.
“Tam tẩu, đừng , đường bên ngoài tối đen như mực, vả tam ca của lớn chừng thể lạc mất chứ?”
Giang Thanh Nguyệt nghi hoặc nàng một cái, thấy mấy đều mang ý trong mắt, rõ ràng là chuyện gì đó giấu nàng.
Liền trực tiếp hỏi Tống Đông Mai: “Các ngươi ?”
Bà Ngô thấy nàng sốt ruột, vội vàng : “Thôi , đừng giấu Tiểu Nguyệt nữa, là thế , lão Tam tặng con một bất ngờ, nên ban đầu bọn kể cho con .”
Giang Thanh Nguyệt càng càng mơ hồ: “Bất ngờ ư?”
Bà Ngô nháy mắt với Trương Tố Nương, nhanh chóng cẩn thận bế một chiếc áo choàng thêu màu đỏ từ trong nhà.
Mở xem, là một bộ hỉ phục.
Đầu Giang Thanh Nguyệt “ong” một tiếng, đột nhiên nàng hiểu .
“Bộ y phục là cho ư?”
Bà Ngô gật đầu: “Lão Tam mua về từ sớm , và đại tẩu của con thấy nó quá đơn giản, nên mới nghĩ thêu thêm hoa văn lên, thành mới tốn thời gian như .”
Tống Đông Mai đắc ý: “Còn nữa, tuy thêu , nhưng cũng phụ giúp ít , tam tẩu , bọn đều tranh thủ lúc ở đây mà lén lút thêu đấy, tốn ít công sức.”
“Mau mau thử !”
Khi Giang Thanh Nguyệt ba kéo y phục, nàng vẫn còn choáng váng.
“Đại quá niên, mặc hỉ phục gì chứ? Chẳng lẽ ”
Bà Ngô mím môi khẽ: “Lão Tam , lúc kết với con thì trực tiếp về nhà luôn, ngay cả bái đường cũng bái, tổ chức một .”
“Chỉ là bây giờ bên ngoài quá hỗn loạn, cũng dám quá phô trương trong làng, chỉ thể là nhà chúng tự náo nhiệt một chút, con đừng chê lạnh lẽo.”
Giang Thanh Nguyệt bà Ngô giải thích, để mặc Trương Tố Nương và Tống Đông Mai vấn tóc cho .
Nhìn chính trong gương đồng với bộ hỉ phục đỏ rực, Giang Thanh Nguyệt dường như hiểu dụng ý của Tống Nghiên.
Chàng và nhà là bái đường bù, nhưng thực chất là chính thức xác lập mối quan hệ của hai , bổ sung những nghi thức đáng .
Chẳng đợi Giang Thanh Nguyệt sửa soạn xong xuôi, Tống Nghiên cũng một hồng y phiêu nhiên mà tới.
Trong tay còn cầm một cây trâm cài tóc, thấy đầu Giang Thanh Nguyệt trống , liền trực tiếp bước tới cài lên cho nàng.
Sau đó nhận lấy dải lụa đỏ mừng mà Tống Đông Mai tìm , đưa một đầu cho Giang Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt, đến đón nàng về nhà.”
Lần đầu tiên Giang Thanh Nguyệt thấy Tống Nghiên mặc hồng y, tóc cũng rõ ràng là chải chuốt , nàng bỗng nhiên cho lóa mắt.
Còn kịp mở lời, đầu nàng Tống Đông Mai trùm lên khăn che mặt màu đỏ.
Giang Thanh Nguyệt bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cỗ căng thẳng, ngay đó tay nàng nóng lên, bàn tay Tống Nghiên nắm lấy.
Chờ khi chậm rãi bước đến cửa nhà , Giang Thanh Nguyệt xuyên qua tấm khăn mơ hồ thấy trong nhà dường như đổi nhiều.
Hai bên cửa treo đèn lồng đỏ, khung cửa quấn lụa đỏ, ga trải giường và chăn đệm đều đổi thành màu đỏ.
Dưới sự chứng kiến của cả gia đình, hai bái đường, kính .
Bà Ngô cứ mãi ngậm miệng, kìm mà xúc động rơi lệ.
Sau khi lễ nghi tất, tản , Tống Nghiên liền nhanh nhẹn khóa trái cửa, đó sải bước về phía giường.
Chờ đến khoảnh khắc tay chạm khăn che mặt màu đỏ, Tống Nghiên vẫn còn chút căng thẳng.
Mãi đến khi vén khăn lên thấy bên trong, mới đột nhiên bật : “Nương tử, nàng thật xinh .”
Giang Thanh Nguyệt nhịn "phụt" một tiếng , ngay đó nghiêm mặt : “Ta chuyện cần hỏi , say rượu đó, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Tống Nghiên xong đầu tiên là ngẩn , ngay lập tức đưa tay tháo cây trâm đầu nàng , mái tóc đen nhánh dày mượt tức thì buông xõa.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Nghiên tràn ngập ánh nước lưu chuyển.
“Thật sự nhớ gì ư?”
“ nhớ chọc tức giận.”
Trong mắt Tống Nghiên xẹt qua một tia ý , ngay đó ôm lấy vai nàng từ từ xuống.
“Thời gian còn sớm, sẽ từ từ kể cho nàng .”