Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:54
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thanh Nguyệt căng thẳng nắm chặt chủy thủ, hướng ngoài hô một tiếng ai ở bên ngoài.

Đồng thời cũng chuẩn xong, chỉ cần đẩy cửa , nàng liền lập tức chui gian trốn .

Nào ngờ nàng hô xong, giọng trầm thấp của Tống Nghiên liền vang lên bên ngoài cửa, “Là , đừng sợ.”

Giang Thanh Nguyệt thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, vội vàng khoác một chiếc áo bông liền xuống giường, “Sao về muộn thế ?”

Lời dứt, Giang Thanh Nguyệt lúc mới thấy xe bò thuê kéo đầy một xe lương thực và đồ đạc.

Giang Thanh Nguyệt mắt sáng lên, cảm giác an liên tục +1+1+1.

Tống Nghiên thấy nàng vẻ mặt mê tiền bạc như , vội vàng lấy một đôi giày da lông, : “Đây là mua cho nàng, vốn định tới săn hồ ly sẽ cho nàng, nhưng thấy đôi giày , e rằng tự tay sẽ tinh xảo như .”

Giang Thanh Nguyệt tiếp nhận xem xét, đôi giày da bên ngoài mềm mại nhưng như thể chống nước, đưa tay sờ bên trong, lông dày rậm.

Nàng bất giác yêu thích rời tay, “Đa tạ, vật chắc hẳn quý giá?”

Tống Nghiên nàng một cái, “Cũng tàm tạm. Nàng mau về nghỉ ngơi , dọn hết những thứ xuống là sẽ ngủ ngay.”

Lúc Giang Thanh Nguyệt nào còn chút buồn ngủ nào, vội vàng hỏi đói , dùng bữa tối .

Tống Nghiên định mở lời từ chối, nào ngờ bụng réo lên .

Giang Thanh Nguyệt phì , “Thôi , cứ dọn đồ , để nấu cơm.”

Thôn làng lúc nửa đêm yên tĩnh lạ thường, nhưng trong sân nhỏ của hai hừng hực ấm.

Chỉ là để ồn đến những bên cạnh, hai cố ý nhẹ nhàng hành động.

Hiện giờ đông, thời tiết ngày một lạnh hơn, đến đêm khuya, gió lạnh càng luồn cổ.

Ở trong sân còn như thế , thể tưởng tượng cảnh Tống Nghiên suốt đêm chạy đường sẽ .

Giang Thanh Nguyệt liền nghĩ đến việc chút mì nấu kiểu xào sơ qua nguyên liệu nóng hổi cho ăn.

Nàng dùng lát gừng và thịt thái sợi xào nhanh trong chảo , đó cho dưa muối chua ngâm đảo nhanh hai cái đổ nước sôi .

Thấy dáng vẻ chắc hẳn đói lắm, Giang Thanh Nguyệt nấu nửa nồi mì nhỏ, đập thêm hai quả trứng chần .

Thấy xong việc, liền vội vàng gọi rửa tay ăn cơm, đó múc một bát mì lớn đặt lên bếp.

“Cứ dùng bữa ở đây , chỗ ấm áp.”

Tống Nghiên uống một ngụm nước mì, thấy nàng mặc phong phanh, liền mở lời bảo nàng về ngủ .

Giang Thanh Nguyệt do dự một lát, nàng trở về ổ chăn ấm áp, nhưng càng kể chuyện ở Giang Đô phủ.

Tống Nghiên cũng , liền mỉm mang bát về phòng ngủ.

“Ta dùng bữa ở đây, nàng cứ lên giường .”

Giang Thanh Nguyệt cũng chẳng khách sáo với , vội vàng cởi giày chui ổ chăn, lập tức ấm áp hẳn lên.

“Chàng hãy ăn khi còn nóng .”

Tống Nghiên ừ một tiếng, cũng khách sáo với nàng.

Sáng nay đến Giang Đô phủ bắt đầu bận rộn bán vật săn, bán xong vật săn còn tránh mặt những khác để bán nhân sâm, bán xong đồ bắt đầu tích trữ hàng hóa khắp nơi.

Căn bản là kịp ăn uống.

Vốn dĩ khi khỏi thành hoàng hôn , lo lắng cho gia đình nên dám ngủ trong thành, chỉ suốt đêm về.

Khi chạy đường cũng cảm thấy đói, về đến nhà , bỗng nhiên đói.

Lúc ăn mì thịt sợi dưa chua do Giang Thanh Nguyệt nấu cho, càng ăn càng thấy kích thích vị giác, chẳng gì một bát bụng.

Giang Thanh Nguyệt thấy thật sự đói vô cùng, vội vàng dậy chuẩn múc thêm một bát cho .

Chưa đợi nàng hỏi xong, Tống Nghiên dậy , “Nàng đừng động đậy nữa, để tự múc.”

Thoáng chốc bưng một bát mì nữa tới.

Chỉ điều tốc độ ăn mì của rõ ràng chậm , ăn kể cho Giang Thanh Nguyệt về tình hình hôm nay ở Giang Đô phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-117.html.]

“Ban đầu vốn định tìm một tiệm thuốc để bán con hổ, nhưng chỉ cần xương hổ, dương vật hổ và huyết hổ, da hổ và thịt hổ thì tìm mua khác, là lo bán , chỉ sợ ở đó trì hoãn quá lâu.”

“Sau đường gặp Từ Trường Thanh, vốn định nhờ hỏi thăm xem nhà nào thể mua trọn cả con hổ, ngờ lập tức dẫn gặp phụ , là lão thái gia nhà họ Từ sắp sửa lễ mừng thọ, mua để quà mừng thọ cho ông.”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu tán thành, “Bán cho nhà họ Từ cũng , ít nhất quen sẽ lừa gạt chúng , cũng lan truyền khắp nơi.”

Tống Nghiên đặt đũa xuống, khẽ nhếch khóe môi, “Từ Trường Thanh đó nàng cũng đấy, tính toán tiền bạc còn tinh ranh hơn nàng.”

Giang Thanh Nguyệt khẽ giật khóe môi, “Thật thì đúng là , cuối cùng bán bao nhiêu bạc?”

Tống Nghiên giơ một ngón tay, “Một ngàn lượng.”

“Nhiều ?”

“Dù cũng là lão gia nhà mừng thọ, cũng tiện hét giá trời.”

Giang Thanh Nguyệt âm thầm giơ ngón cái khen .

Từ Trường Thanh dễ lừa gạt, nhưng Tống Nghiên cũng kẻ dễ chịu thiệt.

“Thế còn con nai thì ?”

“Một trăm hai mươi lượng bán cho Đa Vị Lâu.”

Giang Thanh Nguyệt: Vậy là, cha con nhà họ Từ thâu tóm hết .

Giang Thanh Nguyệt tính nhẩm nhanh, chuyến Tống Nghiên tổng cộng bán một ngàn một trăm hai mươi lượng, cộng thêm hai mươi lăm lượng của đại ca bán buổi sáng.

Tổng cộng là một ngàn một trăm bốn mươi lăm lượng.

Người núi là hai mươi lăm , là mỗi thể chia hơn bốn mươi lượng.

Tống Nghiên thấy nàng vẻ mặt mê tiền bạc khi tính toán, kìm mà nhắc nhở, “Hôm qua còn ít giúp sức trông đêm, như đại ca, thôn trưởng cùng những khác, cũng nên trích một ít chia cho họ.”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu liên tục, “Phải đó, đại ca cùng họ cũng bỏ ít công sức, cần chia một ít.”

thì Tống Nghiên dẫn núi săn bắn, vì là để đều bạc, mau chóng tích trữ lương thực, tích trữ bông vải.

Sau nếu chạy nạn núi, nếu lương thực, nhiều như cứu tế?

Hơn nữa, chuyện săn b.ắ.n phía nhà họ Vương chắc chắn sẽ ghen tị, tới núi nhất định sắp xếp đàn ông nhà họ Tống canh gác trong thôn, như , dù thể núi, cũng nên chia một ít bạc.

Có bạc, công sức bỏ mới coi là hồi báo, việc mới càng tích cực hơn.

Tống Nghiên chuyện với Giang Thanh Nguyệt ăn cơm, chẳng gì, một bát mì nữa ăn xong.

Giang Thanh Nguyệt thấy kìm hỏi, “Đã no ? Có dùng thêm món gì khác ?”

Tống Nghiên vội vàng xua tay.

Giang Thanh Nguyệt thấy thật sự no , lúc mới vội vàng hỏi câu hỏi mà hỏi nhất, “Thế còn củ nhân sâm

Chưa đợi nàng hỏi xong, Tống Nghiên mỉm lấy một cái bọc ở bên cạnh đưa cho Giang Thanh Nguyệt, “Đây là bạc bán nhân sâm, nàng hãy cất giữ .”

Ngay khoảnh khắc Giang Thanh Nguyệt tiếp nhận liền trọng lượng của nó kinh ngạc đến ngây , “Trong bao nhiêu lượng?”

“Hôm nay vận khí khá , bán sáu trăm lượng.”

Giang Thanh Nguyệt ôm sáu trăm lượng bạc nặng trịch, vui vẻ nhấc thử, ngay đó trả cho .

“Số bạc cứ tự cất giữ .”

Tống Nghiên khó hiểu nàng một cái, “Sao ? Nàng sợ mất ?”

“Cũng , chủ yếu là quá nhiều, sợ tham lam chiếm đoạt ?”

Trong đáy mắt Tống Nghiên lướt qua một tia ý , “Không sợ, còn núi tiện, nàng hãy giúp cất giữ.”

Chàng vốn dĩ , bạc đều giao cho nàng, dù cho nàng tham cũng sợ.

sợ dọa nàng sợ hãi, đến lúc đó nàng thật sự sẽ dám nhận.

May mắn là, Tống Nghiên thể cảm nhận , nàng đang từng chút một mở lòng với .

Sẽ một ngày – ừm, sẽ ngày đó thôi.

Loading...