Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:53
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Nghiên khẽ thở dài trong lòng, đối với việc nàng đột nhiên dừng chút thất vọng.

Lúc đó liền chủ động vén y phục lên để lộ vị trí lưng , “Thật sự , chỉ là lúc săn bắt cào một chút, nghiêm trọng, bôi thuốc cầm m.á.u .”

Giang Thanh Nguyệt cúi đầu , quả nhiên ở vị trí lưng vài vết cào, may mà vết thương sâu.

Nàng liền vội vàng tìm thuốc và vải băng đến, cẩn thận băng bó cho .

Đợi băng bó xong, lúc Giang Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt thì chút ngượng ngùng.

Vừa lúc bôi thuốc còn thấy gì, đợi khi giúp quấn từng vòng vải băng mới cảm thấy bầu khí bắt đầu trở nên đúng.

Mặc dù chỉ vén nửa áo, nhưng đường nét cơ bắp eo vẫn quá rõ ràng, giả vờ thấy cũng .

Giang Thanh Nguyệt băng bó kinh ngạc trong lòng, gầy như thể gầy mà săn chắc như thế?

Đột nhiên nàng liền đốn ngộ nguồn gốc của từ "công cẩu yêu" !

Tống Nghiên thấy nàng sắc mặt tự nhiên, liền hỏi nàng đang nghĩ gì.

Giang Thanh Nguyệt vội vàng lấy tinh thần, khóe miệng giật giật : “Vết thương ở eo thể lơ là, đang nghĩ ngày mai Giang Đô phủ, nhân tiện mua chút kim sang dược , lên núi đều mang theo.”

Tống Nghiên ừ một tiếng, “Ta cũng nghĩ như , chúng cũng nên tích trữ ít thuốc, núi nếu đau đầu nhức óc nhất định thể lập tức tìm thấy thuốc.”

Nói xong, hỏi nàng thứ gì khác cần mua .

Giang Thanh Nguyệt suy nghĩ kỹ lưỡng, “Mua một cái thủy nang , nếu bình thường núi mang nước tiện, còn cũng gì khác.”

Ban ngày đông tiện hỏi, giờ cuối cùng cũng cơ hội, Giang Thanh Nguyệt quan tâm nhất vẫn là vị trí tị nạn xác định .

“Lần núi tìm vị trí nào thích hợp hơn ?”

Tống Nghiên gật đầu ừ một tiếng, “Xa xa thấy một chỗ thích hợp, quan sát một chút, nơi đó dựa suối núi, hơn nữa còn cách xa nơi các mãnh thú lớn sinh sống, nhưng nơi đó qua rừng già, kịp qua, sẽ qua xem.”

Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, “Các ngươi định khi nào thì qua đó nữa?”

“Không vội, tiên dọn dẹp nhà cửa xong, tích trữ chút lương thực về, đó xây lò sưởi mùa đông xong thì .”

Giang Thanh Nguyệt vỗ vỗ giường, “Thật tạm bợ một chút cũng thể ngủ, dù Tết là , lò sưởi cũng .”

Tống Nghiên nghĩ ngợi gì liền kiên trì : “Chúng tạm bợ, cũng nhanh thôi, giờ điều kiện thì cứ ngủ thoải mái một chút, núi thể sẽ chịu khổ một thời gian.”

Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, “Được thôi, theo .”

Nói xong, hai lúc mới phát hiện hai gần đến mức nào.

Tống Nghiên vội vàng lật xuống giường, “Cho nàng xem một thứ.”

Không lâu , thần thần bí bí cầm một tấm vải đỏ tới.

Vừa mở , một củ nhân sâm tươi còn dính đất đai bỗng nhiên xuất hiện mặt nàng.

Giang Thanh Nguyệt trong lòng kinh hãi, “Đây là nhân sâm ?”

Tống Nghiên mím môi , “Củ nhân sâm ít nhất cũng trăm năm trở lên, chỉ là đáng tiếc kích thước vẫn tính là lớn.”

Giang Thanh Nguyệt che miệng khẽ kinh hô, “Cái còn tính là lớn ?”

Tống Nghiên mỉm lắc đầu, “Bảy lạng là sâm, tám lạng là bảo, cây chắc còn thiếu một chút mới tám lạng.”

Nghe xong giải thích, Giang Thanh Nguyệt cũng kìm mà tiếc nuối, “Vậy cái thể bán bao nhiêu bạc?”

“Tối đa năm trăm lạng.”

“Bao nhiêu?”

“Năm trăm lạng.”

Giang Thanh Nguyệt, “!!!”

Vừa nàng thấy Tống Nghiên vẻ mặt tiếc nuối, còn tưởng củ nhân sâm bán giá, ngờ thể bán năm trăm lạng bạc?!

Nàng nhịn mà nghi ngờ liếc một cái, chẳng lẽ nam nhân giàu như là vì đào nhân sâm?

Vừa mặt , chứng tỏ củ sâm là do một đào .

thể sự chứng kiến của , tìm chỗ, đào nhân sâm, cũng quá nghịch thiên ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-116.html.]

Giang Thanh Nguyệt một nữa thực lực của Tống Nghiên cho kinh ngạc, cảm thấy cái đùi lớn còn thô hơn nàng tưởng tượng.

Nàng liền nịnh nọt kéo chăn của trải phẳng, “Mau mau cất năm trăm lạng kiakhụ khụ, cất củ nhân sâm cẩn thận , nghỉ ngơi sớm , ngày mai còn Giang Đô phủ.”

Tống Nghiên mím môi gật đầu, đó ngoan ngoãn xuống trong chăn ấm nàng trải.

Ngày thứ hai.

Trời còn sáng, Giang Thanh Nguyệt vẫn đang trong giấc mộng.

Mơ mơ màng màng liền thấy tiếng động sột soạt thức dậy bên cạnh, Giang Thanh Nguyệt vùng vẫy dậy, “Giờ ?”

“Ừm, bên ngoài chất hàng lên xe , thu dọn một chút .”

Giang Thanh Nguyệt vội vàng vén chăn, “Ta hâm nóng ít bánh bao cho mang theo.”

“Không cần.” Tống Nghiên vươn tay nắm lấy cánh tay nàng ngăn một chút, “Nương và đại tẩu ở bên cạnh , qua đó ăn chút gì , nàng cứ tiếp tục ngủ .”

Nói , nàng thật sâu một cái, lúc mới đóng kỹ cửa rời .

Giang Thanh Nguyệt ngáp một cái, nhân cơ hội vứt hết quần áo bẩn trong phòng máy giặt gian, thêm gấp đôi lượng nước giặt như bình thường, nhấn chế độ giặt mạnh, lúc mới xuống ngủ tiếp.

Đợi nữa tỉnh , trời sáng rõ, quần áo cũng giặt xong.

Giang Thanh Nguyệt liền thức dậy đem quần áo phơi ở trong sân, đang giũ quần áo thì Ngô thị, Tống Đông Mai và đại tẩu ba thấy tiếng động liền tới.

“Sao nàng ngủ thêm một chút? Sao giặt xong hết quần áo sớm thế ?”

, quần áo dày như thế giặt phiền phức, đợi cùng giúp nàng?”

Giang Thanh Nguyệt ngượng ngùng khóe miệng giật giật, sáng sớm dậy cơm, để Tống Nghiên qua nhà bên ăn nhờ chút ngại .

Giờ còn hiểu lầm thành sáng sớm dậy giặt quần áo cho Tống Nghiên…

May mà ba cũng thêm gì nhiều, vội vàng đóng cửa từ bên trong.

“Hôm nay trong nhà chỉ bốn phụ nữ chúng , mấy họ khi dặn , bảo chúng hôm nay ở nhà đừng ngoài.”

Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, ăn xong bữa sáng, bốn liền ở trong sân xà phòng thơm.

May mà ngày hôm đó trong thôn cũng động tĩnh gì, lẽ là hành động của Tống Nghiên ngày hôm qua dọa sợ .

Đến chiều tối, Tống Xuân Sơn cùng thôn trưởng trấn bán heo rừng và hoẵng về làng .

Nghe thấy tiếng động, các nhà khác cũng vội vàng chạy tới.

“Xuân Sơn đại ca? Heo rừng bán hết ?”

“Bán hết !”

Mọi bán hết , thấy xe cũng trống , nhịn mà kích động.

Tống Xuân Sơn quan tâm điều gì, bèn chủ động , “Hôm nay tổng cộng bán hai mươi lăm lạng bạc, thịt heo rừng đáng giá, may mà heo rừng của chúng nặng, hoẵng thì khá hơn một chút.”

Lời Tống Xuân Sơn dứt, thôn trưởng liền hài lòng gật đầu, “Mỗi nhà ít nhất thể chia một lạng bạc, như !”

Thông thường một hộ gia đình sống tằn tiện, một năm cũng chỉ tốn hai lạng bạc là đủ.

Một lạng bạc quả thực ít!

Mọi xong cũng đều vui vẻ phụ họa theo.

Thôn trưởng khi , đặc biệt dặn dò Giang Thanh Nguyệt, “A Nghiên và những khác Giang Đô phủ đường xá xa xôi, con hổ nhất định dễ bán như , thấy hôm nay chắc là kịp trở về , các ngươi ăn cơm xong thì mau đóng cửa nghỉ ngơi !”

Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, “Đã !”

Tuy nhiên lúc bữa tối, nàng vẫn chuẩn thêm chút mì cán tay, vạn nhất nếu tối về, vẫn thể ăn chút đồ nóng hổi.

Đến giờ ngủ, Giang Thanh Nguyệt vẫn khuyên Tống Đông Mai với nàng trở về.

Nàng tự gian tắm rửa xong cũng lên giường ngủ.

Đợi ngủ đến nửa đêm, đột nhiên một trận động tĩnh Giang Thanh Nguyệt vốn ngủ sâu kinh tỉnh.

Chỉ thấy nàng vội vàng từ giường lấy chủy thủ Tống Nghiên đưa cho, hướng ngoài cửa quát một tiếng, “Ai ở bên ngoài?”

Loading...