Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:46
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi việc gieo hạt vụ thu kết thúc, thời tiết lập tức đón một đợt rét đậm.
Chỉ một đêm, cả thôn đều như dội một gáo nước lạnh.
Đáng tiếc là, chỉ lạnh, nước, ngay cả ánh mặt trời cũng dường như nhạt nhòa nhiều.
May mắn là trong thời gian , bà Ngô giúp trong nhà xong chăn bông và áo bông.
Giang Thanh Nguyệt bắt đầu mặc áo khoác mới, đắp chăn bông mới.
Chỉ là chiếc chăn tám cân lúc đắp quả thực nóng, nóng đến mức nàng đạp mấy trong đêm, mỗi đều là Tống Nghiên lén lút đắp cho nàng.
Hạn hán kéo dài khiến giếng nước uống trong thôn đều cạn dần.
Thấy việc lấy nước uống cũng trở thành vấn đề khó khăn, vẻ lo lắng của đều càng ngày càng đậm.
Vốn tưởng rằng chỉ cần vượt qua mùa đông , đợi đến sang xuân thứ sẽ trở .
nếu lúa mì năm nay thành công, hy vọng của năm sẽ ở ?
Ngay khi đang bắt đầu lo lắng cho năm , Tống Nghiên chủ động tìm thôn trưởng, triệu tập tất cả tộc nhân họ Tống , bàn bạc chuyện cùng núi sâu săn bắn.
“Ta và nhị ca định núi sâu săn bắn, nếu ai cùng, thì thể chung.”
Lời thốt , trong đám đông liền ồn ào cả lên.
“Vào núi sâu ? Đó là nơi lấy mạng ! Vào đó còn trở về ?”
“Phải đó, nhớ năm xưa lớp già của chúng bỏ mạng trong đó , nơi đó tuyệt đối dám .”
Cũng giữ ý kiến khác, “Ta thấy đó, núi bên ngoài của chúng sớm tìm kiếm sạch trơn , bây giờ trời hanh khô đến nỗi nấm mộc nhĩ cũng mọc nữa.”
“Phải đó, chỉ còn ít quả chua ai , nếu thật sự thể núi sâu săn vài con thú lớn, chỉ riêng bán da thôi chúng lo lắng !”
“Các ngươi trong núi sâu gì ? Từng tận mắt thấy trong đó gấu mù, như chẳng là tự dâng mạng ?”
Tống Nghiên thấy ý kiến đồng nhất, liền mở lời tiếp.
“ , trong núi sâu thường mãnh thú lui tới, quả thực nguy hiểm. Nếu sợ hãi thì nên , chúng dựa tự nguyện, phiền thôn trưởng cũng chứng cho chúng .”
Thôn trưởng đồng tình gật đầu, “A Nghiên sai, nguy hiểm của núi sâu đều , nhưng năm xưa tổ tiên chúng cũng núi mưu cầu da hổ, cũng từng xuất hiện hùng diệt hổ. Còn về mà các ngươi gặp chuyện, đó là một tự ý chạy mới gặp chuyện.”
“Ta thế , nguy hiểm thì , nhưng bạc tiền cũng nhiều vô kể, tự suy xét .”
Lời của thôn trưởng dứt, đều rơi trầm tư.
“Thật thôn trưởng cũng đúng, trong đó đều là lời đồn nguy hiểm, thật sự nguy hiểm đến mức nào chúng ai cũng . Chung quy cũng xem thử mới , chỉ cần chúng đồng lòng nhất trí, nhất định sẽ mở một con đường sống.”
Con trai cả nhà thôn trưởng là đầu tiên , “Tống Nghiên hiền , sẽ cùng các ngươi trong. Vừa cũng xem thử, tổ tiên của chúng năm xưa núi săn b.ắ.n thế nào. Năm nếu họ núi đánh hổ, sẽ hậu duệ như chúng ngày nay.”
“Phải đó, nếu dồn đường cùng thì họ cũng sẽ núi sâu, nhưng bây giờ chúng cũng sắp dồn đường cùng , thể do dự nữa.”
Người trong tộc họ Tống ở Thạch Nhai thôn ngày thường quen lấy thôn trưởng chủ chốt.
Nay con trai thôn trưởng là đầu tiên núi, những còn lập tức cũng theo sát hưởng ứng.
núi sâu chuyện đùa, chung quy cũng tìm một cầm đầu.
Tuy chuyện do Tống Nghiên khơi mào, đây trong việc diệt châu chấu và lúa vụ hai quả thực lập đại công cho thôn, thông minh đầu óc.
núi những đầu óc, còn võ nghệ mới .
Mọi Tống Nghiên phong độ ngời ngời, khỏi nghi ngờ, thật sự ?
Không đợi mở miệng chất vấn, thôn trưởng lệnh, “Mọi núi sâu đều lời Tống Nghiên, tuyệt đối chạy lung tung.”
Mọi ngươi, đành đồng ý.
Xác định xong và thời gian núi, liền chia chuẩn những vật dụng cần dùng khi núi.
Những sống chân núi, nhà nào nhà nấy đều d.a.o chặt củi để lên núi chặt củi, cùng với rìu bổ củi.
Tống Nghiên còn dẫn dùng tre cung tên và giáo tre.
Ngoài , còn chuẩn xẻng sắt để đào bẫy và dây thừng gai để bẫy thú sống, diêm quẹt để nhóm lửa ngoài trời, lương khô và nước.
Đến ngày khi xuất phát, cơ bản những thứ cần dùng khi núi đều chuẩn xong xuôi.
Giang Thanh Nguyệt cũng đặc biệt tạm gác công việc xà phòng tay, dành riêng thời gian để chuẩn lương khô cho Tống Nghiên.
Vào núi như ở nhà, đồ ăn đều tiện mang theo là chính, nhất là loại khi đói lấy cần hâm nóng là thể ăn ngay.
Giang Thanh Nguyệt nghĩ một lúc, nàng định thêm nhiều bánh bạch cát mô lương thực chính. Loại bánh trắng vỏ ngoài khô giòn, nhưng bên trong mềm xốp, ăn sẽ quá nghẹn.
Hơn nữa dùng d.a.o cắt đôi là thể kẹp các loại thịt ăn, nếu họ ngủ trong rừng, chỉ cần nướng sơ qua lửa trại sẽ càng thơm hơn. Ngoài bánh trắng, Giang Thanh Nguyệt còn chuẩn cho hai mấy cái bánh ngàn lớp chiên giòn. Tuy để lâu ngon, nhưng ít nhất ngày đầu tiên thể ăn cái .
Chuẩn xong lương thực chính, Giang Thanh Nguyệt kho hai miếng thịt ba chỉ, khi nguội thì thái thành lát mỏng, dùng giấy dầu gói cẩn thận.
Ngoài thịt kho, nàng còn gà và vịt muối, cũng xé nhỏ và thái sẵn, dùng giấy dầu gói riêng.
Chuẩn xong thịt, tiếp theo là luộc trứng gà và trứng vịt muối, còn củ cải khô muối sẵn trong nhà thì lấy rửa sạch, thái hạt lựu, nêm nếm gia vị trộn đều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-109.html.]
Tống Nghiên lúc đầu tưởng nàng đang nấu cơm, nào ngờ xem đến cuối cùng, thấy nàng gói tất cả thứ cẩn thận bỏ giỏ, mới phát hiện nàng đang chuẩn lương khô cho .
Lập tức trong lòng ấm áp, “Không cần mang nhiều như , mang mấy cái bánh thôi là . Thịt thà gì đó trong núi bắt gà rừng nướng tươi cũng thể ăn.”
Giang Thanh Nguyệt một cái, “Gà rừng nướng tươi thể ngon bằng loại ở nhà ?”
Tống Nghiên nụ đó của nàng cho lòng ngứa ngáy xao xuyến, “Đó là đương nhiên ngon bằng ở nhà .”
Trong rừng núi điều kiện hạn, gà rừng bắt chỉ thể sạch sơ sài, nướng lửa rắc chút muối là ăn luôn, hương vị đó tự nhiên thể so với ở nhà.
Đến tối khi ngủ, Tống Nghiên kiếm một con d.a.o găm đưa cho nàng, “Vật nàng hãy cất , lỡ nguy hiểm thì dùng để phòng .”
Giang Thanh Nguyệt “ừm” một tiếng đón lấy, mở xem qua trực tiếp cất cùng của giường.
Thấy nàng vẻ mặt thản nhiên, Tống Nghiên nhịn hỏi thêm nữa: “Ta ở nhà, một nàng ngủ buổi tối ? Hay là để Đông Mai sang đây bầu bạn với nàng?”
Giang Thanh Nguyệt xong liền vội vàng lắc đầu, “Thật sự cần, quen ngủ chung với khác. Hơn nữa đại ca đại tẩu bọn họ đều ở phòng bên cạnh, động tĩnh gì hô một tiếng cũng kịp.”
Bình thường Tống Nghiên ở nhà, cơ hội nàng gian ít.
Khó khăn lắm bây giờ mới , hiếm hoi lắm mới thể yên tâm gian một lát. Nếu gọi Đông Mai qua đây, thì hết hy vọng .
Tống Nghiên xong câu trả lời của nàng, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Bình thường nàng và Đông Mai quan hệ như , ngủ chung một chỗ còn thấy gượng gạo.
Vậy bọn họ mỗi ngày mỗi đêm đều ngủ cùng một chiếc giường, chẳng sẽ
nàng mỗi đêm đều ngủ say như , cũng giống vẻ gượng gạo, chẳng lẽ là một ngoại lệ?
Vừa nghĩ đến đây, hàng mày của Tống Nghiên khỏi giãn .
Hắn , thẳng mắt nàng, “Ta ở nhà, một nàng vạn sự cẩn thận, đặc biệt là đề phòng nhà họ Giang đến gây phiền phức. Gặp vấn đề gì nàng cứ tìm thôn trưởng.”
“Nhớ kỹ tuyệt đối đừng cậy mạnh, nhịn thì nhịn, đợi trở về sẽ chống lưng cho nàng.”
“Buổi tối ngủ nhất định khóa cửa kỹ càng, ai đến cũng mở cửa, rõ ?”
Giang Thanh Nguyệt từng thấy ‘lắm lời’ đến , đành từng cái một đáp ứng.
“Ngủ sớm , ngày mai trời sáng lên đường .”
Sáng hôm khi Tống Nghiên thức dậy, Giang Thanh Nguyệt vẫn còn đang say giấc.
Nghe thấy tiếng sột soạt mới dần dần mở mắt , “Đây là chuẩn ?”
Tống Nghiên thấy nàng dậy, liền thẳng đến bên giường ấn nàng trở , “Nàng cứ ngủ tiếp , trời còn sáng.”
“Ta đây, đợi trở về.”
Giang Thanh Nguyệt vốn dĩ mắt còn ngái ngủ, liền ngơ ngác gật đầu, “Biết , núi chú ý an .”
Tống Nghiên quyến luyến nàng một cái, lập tức xoay sải bước rời khỏi cửa nhà.
Đợi , Giang Thanh Nguyệt nãy còn buồn ngủ đến mở mắt , đột nhiên còn chút buồn ngủ nào nữa.
Nếu ngủ , thì đừng nhàn rỗi nữa. Giang Thanh Nguyệt trực tiếp ẩn gian, định sắp xếp một lượt hàng hóa tích trữ trong đó, để tiện quyết định xem nên trấn tích trữ thêm thứ gì.
Sau khi kiểm kê một lượt kho dự trữ của , Giang Thanh Nguyệt phát hiện thật những thứ tích trữ đây cơ bản đều tiêu hao bao nhiêu.
Gạo và bột mì chỉ dùng lẫn một ít lúc ban đầu, mỗi loại vẫn còn mười mấy bao chất đống.
Năm tai ương thứ khan hiếm nhất chính là lương thực, nàng định nhân hôm nay trấn tích trữ thêm một ít bỏ gian.
Ngoài lương thực, trứng gà trong gian đây cũng tiêu hao một ít, nàng cũng chuẩn bổ sung thêm.
Khi thịt rau, trứng gà chính là thực phẩm dinh dưỡng diện nhất.
Thịt và rau trong tủ lạnh, hoa quả và sữa tươi các loại, nàng cơ bản cũng động đến bao nhiêu.
Trước đây vì giảm cân, nàng vẫn luôn ăn ít.
Hiện giờ cà chua, dưa chuột, cà tím, ớt ... những loại rau củ trồng ngoài ban công đều chín rục, Giang Thanh Nguyệt lấy mấy thùng giấy rỗng hái hết xuống, chuẩn để chúng thời gian thở tiếp tục mọc.
Kiểm kê xong hàng tích trữ, bên ngoài dần dần vang lên tiếng dân làng múc nước, trời cũng dần sáng hẳn.
Giang Thanh Nguyệt quần áo, đóng gói xà phòng giao hôm nay, chuẩn lát nữa cùng đại ca đại tẩu trấn .
Vốn dĩ Tống Đông Mai cũng cùng nàng, “Tam ca khi dặn dò, bảo cùng tỷ rời nửa bước. Tỷ trấn nhất định cùng, bây giờ bên ngoài trấn đang loạn lắm.”
Giang Thanh Nguyệt hôm nay quyết định bổ sung hàng hóa cho gian, mang theo thì tiện.
Liền dỗ dành để ở chăm sóc bà Ngô, “Nương một ở nhà cũng yên tâm, ở bên cạnh chăm sóc. Hơn nữa cùng đại ca đại tẩu thì gì sợ? Chúng sẽ về sớm thôi.”
Tống Đông Mai nàng, cuối cùng đành đồng ý ở nhà bầu bạn với bà Ngô.
“Vậy tỷ một chạy lung tung, theo đại ca đại tẩu đó.”
“Biết .”