Tạ Tri Dịch  thể nhẫn nhịn, chắn ngay  mặt Cố Giao Giao, bộ dáng thà c.h.ế.t  cũng  che chở.
 
“Mẫu ,  bình tĩnh ,  chúng con  xong! Giao Giao thật sự là   của con!”
 
Ta thất vọng  bọn họ.
 
Tạ Tri Dịch là con ruột của , sinh  khi  và Tạ Diễn tình ý nồng đậm. 
 
Ta  từng trông mong nó  tài cán gì, chẳng ngờ  ngu dại ngây ngô đến mức .
 
Còn Thái tử, vốn là mối hôn nhân   mà   định cho nhi nữ.
 
Năm đó  vô tình cứu Hoàng hậu khi bà còn là Lương phi, bà vì báo ân, cũng vì  đoạt vị trí, nên ngày càng  cận với .
 
Trước khi  xuất chinh, Thái tử đối với Châu nhi hết mực sủng ái, thường xuyên đến phủ cùng nàng chơi đùa. 
 
Ta từng hỏi ý nhi nữ, mỗi khi nhắc đến Thái tử, đôi mắt con bé đều sáng rực, tròn xoe.
 
Chính vì ,  mới đồng ý lời cầu  của Hoàng hậu.
 
Giờ đây,   họ, từng chữ nặng nề:
 
“Lần cuối cùng  hỏi, Châu nhi ?”
 
Cố Giao Giao  nấc  ngừng, áo Tạ Tri Dịch   c.h.é.m sượt mất một góc, ngay cả Thái tử cũng giọng run rẩy.
 
Hắn nhắm mắt, khó khăn mở miệng:
 
“Ở trang viện phía đông thành.”
 
Ta lạnh lùng liếc họ, xoay  lên ngựa:
 
“Lương gia quân  lệnh, một trăm  theo   trang viện phía đông,  còn   thành, dẫn binh sĩ nhập kinh, luận công ban thưởng!”
 
Vài chữ cuối,   vô cùng nặng.
 
Sắc mặt Thái tử xanh mét, giận đến bật dậy gầm lên:
 
“Lương Ngọc, ngươi đừng quá ngang ngược! Nay phụ hoàng bệnh nặng, triều chính do cô xử lý, ngươi  càn như thế, bá quan nào dung ?!”
 
Ta cầm vỏ kiếm, quét mạnh một cái, coi như tát thẳng  mặt :
 
“Nếu Châu nhi của   sơ suất gì, điện hạ hãy tự xem ngôi vị Thái tử    vững   ?!”
 
Nói xong,  giục ngựa lao về phía đông.
 
Nghe tin là trang viện phía đông, lòng  mới  an .
 
Bởi đông thành chính là Ôn Tuyền trang viện, hẳn Châu nhi cũng  đến nỗi quá khổ.
 
Đến nơi, mắt  hoe đỏ, một cước đá tung cổng lớn,  lưng là binh sĩ đầy nộ khí.
 
Một đoàn  xông , khiến đám nha  sợ hãi mặt cắt  còn giọt m.á.u.
 
Nghe rõ mục đích của , chúng đẩy  một nhà  tên Tiểu Đào, vốn là   chọn để hầu hạ nhi nữ.
 
Mặt nàng  rạch loang lổ, m.á.u thịt lồi , một chân cũng què hẳn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoan-tro-ve-ta-tra-thu-cho-nu-nhi/2.html.]
“Phu nhân, cuối cùng ngài  trở về! Xin cứu tiểu thư!”
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
Tim  chùng xuống tức khắc:
 
“Châu nhi ? Nói mau!”
 
Tiểu Đào nhắm chặt mắt, nước mắt ròng ròng gào lên:
 
“Tiểu thư  bọn chúng nhốt trong chuồng heo, phu nhân mau đến ! Chậm thêm nữa, tiểu thư sống  nổi mất!”
 
3
 
Ta  dám ngừng  dù chỉ một khắc, một mạch chạy đến chuồng lợn mà Tiểu Đào chỉ.
 
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng  mặt.
 
Một thiếu nữ đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc, ánh mắt trống rỗng   chân mấy con lợn. 
 
Cổ chân nàng  dây thừng buộc chặt  chuồng, khắp  chẳng còn chỗ nào lành lặn.
 
Ta nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe.
 
“Châu Nhi! Nhi nữ của mẫu …”
 
Thiếu nữ khó nhọc  đầu , giọng  khàn khàn, thô ráp bật :
 
“Mẫu …”
 
  nhanh, Châu Nhi  nở một nụ  tự giễu, nhắm mắt .
 
Tiểu Đào òa , sụp xuống đất mà :
 
“Lúc mới  giam, tiểu thư ngày ngày nhắc đến phu nhân trở về kinh. Lâu dần sinh  ảo giác…”
 
“Họ đều  tiểu thư điên , nhưng rõ ràng là  những kẻ đó ép đến phát điên!”
 
Tim  như  xé , hết   đến  khác  nghiền nát, vết nào vết nấy rớm m.á.u.
 
 bây giờ,   lúc tính sổ.
 
Ta cẩn thận bế Châu Nhi lên, mang nàng đến biệt viện ngoài kinh. 
 
Ở đó  đại phu trong quân.
 
Giờ  chẳng thể tin ai khác, nhi nữ  chỉ  thể để bên  mới an lòng.
 
Thế nhưng tình trạng của Châu Nhi chẳng hề khả quan.
 
Khi đại phu chẩn trị, chỉ cần  đến gần, còn bé  co rúm , thét lên chói tai:
 
“Cút ! Đừng chạm  !”
 
“Ta   loại hoang thai,  là nhi nữ của mẫu …”
 
Bọn súc sinh ! 
 
Đều đáng c.h.ế.t cả!